Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 261



Annie chu môi, ba người anh họ chỉ nể mặt cô ta thôi, khiến cô ta thấy vô cùng buồn bã: "Nhưng mà tôi muốn kết hôn."

Liên Kiều phát hiện cô ta có một tình yêu cháy bỏng đối với chuyện kết hôn, có thể là do thiếu thốn tình cảm.

"Lần này cô lại muốn kết hôn với ai nữa đây?"

Dù sao cũng là không thể nào, cái Annie muốn là một gia đình hoàn chỉnh mà không phải thật sự yêu một người đàn ông.

Hôm nay người này ngày mai người kia, đổi tới đổi lui, nhưng không có ai là thật cả.

Annie ngay lập tức lấy lại tinh thần: "Hứa Gia Thiện."

Liên Kiều cười ha hả, nói: "Đổi người khác đi, hầu hết đàn ông trong nước đều sẽ biết nấu món cơm chiên trứng."

Chẳng lẽ cô ta lại vì món cơm chiên trứng à? Annie tức giận kêu lên: "Cô ghen tị chứ gì, ghen tị tôi và Hứa Gia Thiện thân thiết với nhau."

Liên Kiều hoàn toàn không để mấy lời cô ta nói trong lòng, cô ta không đáng tin đến mức nào thì ai cũng biết hết.

Hứa Gia Thiện mà thân thiết với cô ta á? Ha ha.

Cuối cùng Liên Kiều cũng tắm xong, khoác thêm áo tắm, mở cửa phòng tắm rồi đi ra: "Đừng ngồi chặn đường trước cửa."

Annie đi theo sau lưng cô, nhìn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Miệng cô ta còn lầu bà lầu bầu: "Tôi tính mua một căn nhà ở gần đây, không cần quá lớn, chỉ cần rộng xấp xỉ căn nhà này của cô là được, tiền không thành vấn đề, cô có thể giúp tôi được không?"

Liên Kiều thong thả xử lý mái tóc của mình, quá dài rồi, nên tỉa lại thôi: "Nhà trong nước không dễ mua đâu, đây không chỉ là vấn đề về tiền."

Cô không cách nào giải thích với cô ta về thị trường nhà đất ở Trung Quốc bây giờ được, vì cho dù có ra giá thì cũng không có người bán.

Annie không tin lời cô nói: "Nhưng cô có vài căn nhà ở đây mà, nếu cô có thời gian thì hãy đi tìm nhà chung với tôi."

Liên Kiều thì lấy đâu ra thời gian để chạy khắp hang cùng ngõ hẻm với cô ta chứ: "Cô đi tìm Hứa Vinh Hoa đi nhà anh ta làm bất động sản nên tin tức nhanh nhạy hơn tôi."

Hai mắt Annie sáng lên, đây là một ý kiến hay: "Vậy cô chào hỏi giúp tôi với, anh ta không muốn gặp tôi lắm."

Liên Kiều lấy mỹ phẩm dưỡng da ra thoa lên, cười ha ha: "Cô cũng biết nữa hả."

Lúc này Annie mới nhận ra cô gầy đi rất nhiều, xương sườn cũng lộ ra ngoài, vô cùng ghét bỏ: "Sao cô gầy tới mức chỉ còn da bọc xương thế này? Xấu muốn chết."

Liên Kiều nhìn vào trong gương, gầy thì gầy thôi, tẩm bổ mấy hôm là mập trở lại ấy mà.

Tuổi trẻ chính là tiền vốn.

"Có biết ăn nói hay không vậy? Đây là thái độ cô nhờ vả người khác đấy à?"

Annie im lặng rồi nói: "Vậy tôi tặng cô một cái vòng cổ."

Xem như để nhận lỗi, cô ta có quá nhiều vòng cổ, tặng một hai cái cũng không sao cả.

Liên Kiều thấy hơi đau đầu: "Không phải cứ gặp vấn đề là dùng tiền giải quyết được đâu..."

Cô không muốn dạy con cho người khác một chút nào, đúng là rất mệt.

Nhưng không biết tại sao mà Annie rất thích bám lấy cô, rõ ràng lúc trước hai người đối chọi gay gắt lắm mà.

Annie tỏ vẻ đắc chí: "Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết được, từ nhỏ cha mẹ tôi đã dạy tôi đạo lý này rồi, tôi biết mà."

Liên Kiều đáp lại bằng một câu: "Vậy cô có thể dùng tiền mua được tình thương và sự quan tâm của cha không?"

Annie: "..." Đáng ghét!

.....

Lúc Liên Kiều đi xuống lầu thì nhìn thấy mặt mũi Thẩm Kinh Mặc sưng phù: "Anh bị làm sao thế?"

Thẩm Kinh Mặc nhìn hai anh em nhà họ Liên, vẻ mặt tủi thân.

Liên Kiều đau lòng không thôi: "Anh hai, anh út, sao lại đánh anh ấy chứ?"

Cậu hai Liên nhướng mày: "Anh cảm thấy nên đánh để cho cậu ta nhớ lâu một chút."

Một người đàn ông mà lại chui vào phòng ngủ của cô gái chưa lập gia đình, không phải nên bị đánh sao?

Thẩm Kinh Mặc càng thấy tủi thân hơn: "Hai người bọn họ đánh một mình anh, Liên Kiều, em quản bọn họ đi chứ, sao có thể đánh vào mặt đàn ông được?"

Chưa có giấy chứng nhận kết hôn đúng là phiền toái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đỗ Hành hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, giả vờ đáng thương cái gì chứ, chỉ biết giả vờ trước mặt con gái thôi.

Thế nhưng Liên Kiều lại rất thích dáng vẻ này.

Liên Kiều thấy đau đầu không thôi: "Em đói bụng rồi, có cái gì ăn không?"

Để cô ăn no rồi lại nói.

Cậu hai Liên hơi mỉm cười, nói: "Có, em chờ một chút."

Đồ ăn nóng hôi hổi được bày đầy cả bàn, toàn là những món Liên Kiều thích ăn.

Thẩm Kinh Mặc chạy rất nhanh, giành trước chỗ ngồi bên cạnh Liên Kiều khiến Annie tức trợn trắng mắt.

Liên Kiều đưa mắt ra hiệu cho bạn trai để anh ngoan ngoãn một chút: "Mau ăn đi, ăn xong em muốn đi dạo gần đây, anh đi cùng em nhé."

"Được." Lúc này Thẩm Kinh Mặc mới vui vẻ gắp đồ ăn cho Liên Kiều, còn cười tủm tỉm mời mọi người: "Mọi người ăn đi, đừng khách sáo."

Dáng vẻ như chủ nhân đãi khách của anh lọt vào mắt mọi người, đúng là hết nói nổi.

Trước mặt Liên Kiều thì bọn họ sẽ không đánh nhau, quá mất mặt.

Đỗ Hành nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi em gái à, bộ trưởng Phương có nhắn là khi nào em tỉnh thì hãy gọi điện thoại cho ông ấy."

Liên Kiều vừa nghe đến tên của bộ trưởng Phương thì lại thấy hơi bất an: "Là ở bệnh viện có chuyện gì sao?"

"Chưa nói gì cả."

Liên Kiều hơi nhíu mi: "Cha còn chưa về nữa à?"

Đỗ Hành múc thêm một chén canh cho em gái, đáp: "Đang nghỉ ngơi ở nhà cũ, anh cả cũng ở nhà cũ, em không cần lo đâu."

Anh ta ở đây là vì muốn hỏi một vấn đề: "Em gái à, phương thuốc kia là em nghiên cứu chế tạo ra được thật ư?"

Vì những lời này mà anh ta không chịu đi đâu hết, chỉ muốn chờ một đáp án xác thực, ruột gan cồn cào chờ đợi.

Liên Kiều cũng không ngẩng đầu lên: "Vâng."

Đỗ Hành lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, á á á, là thật kìa!

"Em gái ơi, em đúng là niềm tự hào của nhà họ Liên chúng ta."

Cô giỏi quá! Cô gái giỏi như vậy lại là em gái của anh ta đấy!

Cậu hai Liên cũng rất hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, điều này có thể để anh ấy ra ngoài khoe khoang một phen.

Một giọng nói đầy ý cười vang lên: "Cũng là niềm tự hào của nhà họ Thẩm."

Đỗ Hành hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Mặc một cái, cái tên làm mất hứng này: "Câm miệng, liên quan gì tới nhà họ Thẩm."

"Bạn gái của em, là niềm tự hào lớn nhất của em." Thẩm Kinh Mặc vô cùng đắc chí, tự hào không thôi.

Anh em nhà họ Liên bực bội quá, nhịn không được muốn hỏi em gái, em thật sự không tính đổi bạn trai à?

Liên Kiều chỉ cười ha ha, kiên quyết lắc đầu.

Cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, kín mít, ngoài cửa cũng không có bất cứ tấm bảng nào nên người qua đường đi ngang cũng không biết đây là đâu.

Thẩm Kinh Mặc bước tới gõ cửa, cửa kéo ra một khe hở, bảo vệ nhìn thấy Liên Kiều bên cạnh anh thì lập tức mở cửa ra.

"Cô Liên, cô đến rồi."

Bảo vệ được thay phiên suốt hai mươi bốn giờ, mỗi ca có hai người, nghiêm khắc chấp hành những quy định liên quan, canh giữ không để lọt cho dù là một con muỗi bay vào phòng thí nghiệm.

Liên Kiều mỉm cười gật đầu, đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người bảo vệ.

"Đổi bảo vệ à?"

Bảo vệ mới nhậm chức trông rất tuấn tú, các đường nét trên gương mặt toát lên sự chính trực.

Bảo vệ lớn tuổi cười rạng rỡ gật đầu, đáp: "Đúng ạ, Tiểu Phùng là người mới, lão Trương lo cho người nhà ở quê quán nên từ chức để về rồi."

Liên Kiều tìm ra tên của cậu bảo vệ mới từ trong ký ức: "Phùng Chấn Hoa?"

Phùng Chấn Hoa ưỡn thẳng sống lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đúng ạ, không ngờ cô Liên vẫn còn nhớ rõ tên tôi."

Liên Kiều lấy làm lạ: "Tôi nhớ cậu là nhân viên phục vụ ở tiệm cơm mà, sao lại đổi công tác rồi?"

Phùng Chấn Hoa khẽ thở dài một hơi: "Bị ảnh hưởng bởi tình hình bệnh dịch nên tiệm cơm tạm thời ngừng kinh doanh, thế nên tôi đành phải đổi công việc thôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com