Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 262



Liên Kiều không hỏi nhiều nữa, khẽ gật đầu: "Vậy thì làm cho nghiêm túc."

"Vâng."

Thẩm Kinh Mặc đi được một đoạn rồi, thấy xung quanh không còn ai mới nhịn không được hỏi: "Người này có vấn đề à?"

Liên Kiều nhướng mày, vô cùng ngạc nhiên: "Sao anh lại hỏi thế?"

"Ánh mắt của em hơi lạ." Điều này thì chỉ có người vô cùng thân thiết với cô mới có thể nhìn ra.

Bộ y tế tổ chức một cuộc họp báo, mọi người ùa tới, toàn bộ cánh truyền thông đều có mặt một mảnh đông nghìn nghịt.

Tâm trạng của cánh truyền thông vô cùng kích động, trên đương tới, ngoài phố đã có nhiều người qua lại hơn, cả thành phố không còn vắng lặng như trước nữa, cuối cùng cũng khôi phục lại sức sống.

Nhớ lại cảm giác sợ hãi tuyệt vọng của nửa tháng trước, tâm trạng họ bây giờ lại càng tuyệt vời hơn.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cản được một kiếp nạn nên ai ai cũng kích động cả.

Buổi họp báo bắt đầu đúng giờ, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu thông báo tình hình bệnh dịch lần này, để các thông tin được rõ ràng, khiến cho người dân yên tâm.

Khi bộ trưởng Phương tuyên bố trận chiến đối phó với bệnh dịch lần này đã giành được thắng lợi tuyệt đối, vắc xin phòng bệnh và thuốc chữa trị tự nghiên cứu đã có mặt trên thị trường, giải trừ cảnh báo cấp một thì mọi người mừng rỡ phát khóc, tiếng hoan hô vang vọng cả hội trường.

Từ trên xuống dưới sân khấu đều rưng rưng nước mắt, quá gian nan.

Để đến được ngày này không dễ chút nào, là dùng nỗ lực của vô số người để đổi lấy bình an.

Liên Kiều ngồi ở một góc sáng sủa, lặng lẽ nhìn những người xung quanh kích động: "Mọi người rất vui vẻ."

Thẩm Kinh Mặc ngồi bên cạnh cô cũng mỉm cười, hỏi: "Thế em không vui à?"

Liên Kiều mặc một bộ tây trang màu xám vừa người và phù hợp, người cũng tràn đầy sức sống: "Vui chứ."

Nhưng không mừng tới phát khóc như mọi người, mà chỉ có cảm giác vui sướng nhàn nhạt, trong lòng rất kiên định.

Đúng là kỳ quái, cô không cách nào cảm động được như họ.

Thẩm Kinh Mặc cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Đối với chúng ta mà nói thì đây là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ, người có năng lực thì phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm, như vậy là đủ rồi."

Thế nên cho dù không thể cùng buồn vui thì có làm sao?

Anh và Liên Kiều vốn là người rất yêu bản thân, loại người này không dễ đồng cảm với người khác, nhưng ưu điểm là cũng không dễ bị những người xung quanh làm ảnh hưởng.

Liên Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng, cười tủm tỉm gật đầu.

Giọng của nộ trưởng Phương lại vang lên: "Tiếp theo, cho mời bác sĩ Thẩm Kinh Mặc và đội ngũ của cậu ấy, những người đã nghiên cứu phát triển ra vắc xin phòng bệnh lên sân khấu."

Thẩm Kinh Mặc mặc tây trang phẳng phiu, gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao ráo, tràn đầy sức sống, khiến rất nhiều phóng viên nữa phải mặt đỏ tim đập, ai cũng mê trai.

Có ai không thích những anh chàng đẹp trai chứ?

Bộ trưởng Phương giới thiệu với mọi người rất nhiệt tình: "Vị này chính là bác sĩ Thẩm Kinh Mặc, từng du học ở nước ngoài nhiều năm, sau khi học hành thành tài thì quay về đền đáp tổ quốc của mình, vắc xin phòng bệnh K520F lần này là cậu ấy dẫn dắt đội ngũ nghiên cứu phát triển, xin hãy chào đón họ."

Cái gì là quan trọng nhất ở thế kỷ hai mươi? Nhân tài chính là quan trọng nhất!

"Bác sĩ Thẩm Kinh Mặc, mời cậu hãy phát biểu vài câu đi."

"Tôi tên là Thẩm Kinh Mặc, làm một người bác sĩ, cứu sống bệnh nhân là chức trách của tôi, cảm ơn."

Lời ít mà ý nhiều, lưu loát rõ ràng, thái độ của anh khiêm tốn lịch sự khiến những người khác sinh lòng thiện cảm.

Cánh truyền thông giơ tay đặt câu hỏi rất nhiệt tình, toàn bộ là về phương diện vắc xin phòng bệnh, Thẩm Kinh Mặc tươi cười phổ cập khoa học cho bọn họ, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nên mọi người có thể hiểu được phần nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đương nhiên, những thứ quá chuyên nghiệp thì truyền thông nghe không hiểu, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.

Bỗng nhiên, một phóng viên nam trung niên đứng lên hỏi: "Bác sĩ Thẩm Kinh Mặc, nghe nói cậu là con cháu nhà họ Thẩm Kinh Nhân Đường, chuyện này có phải là thật không?"

Kinh Nhân Đường? Cánh truyền thông lập tức sôi trào, đây là một tin tức nóng đấy.

Ở đây có ai chưa từng uống thuốc của Kinh Nhân Đường lớn lên đâu? Có ai không biết nhãn hiệu hơn trăm năm này chứ, thế nên ai cũng có một loại tình cảm đặc biệt dành cho Kinh Nhân Đường.

Hóa ra là gia truyền, hèn chi Thẩm Kinh Mặc lại xuất sắc như thế.

Ừ, bọn họ tính sẽ tới Kinh Nhân Đường bên kia để phỏng vấn, tốt nhất là phỏng vấn người đứng đầu Kinh Nhân Đường Thẩm Không Thanh, trò chuyện về quá trình trưởng thành của Thẩm Kinh Mặc, tình cảm chú cháu gì đó...

Đây toàn là những thứ mà độc giả thích xem.

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc không thay đổi, khóe miệng hiện lên một nụ cười khẽ: "Mặc dù tôi họ Thẩm nhưng lại không liên quan gì tới Kinh Nhân Đường cả."

Phóng viên nam kia sửng sốt, tỏ vẻ không tin: "Hả, nhưng Thẩm Không Thanh nói ông ấy là chú út của cậu mà."

Hiển nhiên, ông ta có quen biết với Thẩm Không Thanh, hơn nữa quan hệ còn không tồi.

Thẩm Kinh Mặc híp mắt lại: "Ông ấy đúng là chú út của tôi, nhưng từ nhỏ tôi sống ở nước ngoài nên không thân thiết gì với người nhà bọn họ, trong tay tôi cũng không có cổ phần của Kinh Nhân Đường, thế nên tôi không có chút dính líu gì tới Kinh Nhân Đường cả."

Hóa ra là ý này, anh đang phủi sạch quan hệ với Kinh Nhân Đường.

Trong mắt người đời thì Kinh Nhân Đường và nhà họ Thẩm là cùng một thể, nhưng qua miệng Thẩm Kinh Mặc thì đây là hai vấn đề riêng biệt, đã sớm phân chia rõ ràng rồi.

Có điều, một câu không thân thiết gì với gia đình Thẩm Không Thanh đã chứa rất nhiều thông tin sâu xa trong đó.

Dường như phóng viên nam kia có hơi bất mãn: "Bác sĩ Thẩm Kinh Mặc, có vẻ nhưng cậu có gì đó bất mãn với nhà họ Thẩm đúng không? Nhưng tôi lại thường xuyên nghe Thẩm Không Thanh khen ngợi cậu, khen cậu là con cháu có thiên phú nhất nhà họ Thẩm."

Ông ta cảm thấy anh quên gốc, có danh tiếng là vong ân phụ nghĩa.

Thẩm Kinh Mặc gật đầu với vẻ đương nhiên: "Đây là lời nói thật, không phải sao? Cũng đâu tính nói sai đâu, có đúng không?"

Thẩm Nam Tinh và Thẩm Linh có thể so được với anh à? Thế nên anh đúng là con cháu có tài năng nhất nhà họ Thẩm, điều này không ai có thể phủ nhận được.

Nếu đã là lời nói thật thì sao anh lại phải tỏ vẻ biết ơn chứ?

Mọi người: "..." Nói có lý quá.

Phóng viên nam kia sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói: "Sức khỏe của bà cụ Thẩm không được tốt, vẫn luôn nằm bệnh viện, tại sao cậu không tới thăm bà ấy? Cậu không thể chăm chú vào sự nghiệp của mình rồi bỏ qua tình thân được."

Người này lại nhắc tới nhà họ Thẩm lần nữa, tìm cảm giác tồn tại cho nhà họ Thẩm.

Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta một cái thật kỹ, đây là không muốn bỏ qua anh đúng không? "Không có cảm tình."

Mọi người: "..." Rất thẳng thắn, quả nhiên là lớn lên ở nước ngoài, không uyển chuyển tí nào.

Người đàn ông trung niên lập tức cười ha ha: "Vậy không phải chứng tỏ là cậu có thành kiến rất sâu với nhà họ Thẩm, với bà nội của mình à? Bác sĩ Thẩm Kinh Mặc, trên đời này không thể viết ra hai chữ Thẩm được đâu..."

Lời này thâm ý sâu sắc, khiến sắc mặt bộ trưởng Phương có chút khó coi.

Cho dù sau lưng có bao nhiêu ân oán thì sao có thể nhắc tới ở trường hợp như thế này được?

Qúa bất lịch sự, quá không hiểu chuyện, ông ấy đã nhớ kỹ tên của người phóng viên này rồi, cho vào trong sổ đen.

Bỗng nhiên Liên Kiều giơ tay phải lên, giương giọng nói: "Khụ khụ, tôi muốn nói một tin chấn động, bà cụ Thẩm không phải là bà nội ruột của Thẩm Kinh Mặc."

Cô còn nói thêm một câu với vẻ đầy hàm ý: "Ừ, và nguyên nhân cái c.h.ế.t của bà nội ruột anh ấy còn chưa rõ."

Hiện trường lập tức xôn xao, đờ mờ, tin tức chấn động.

Mọi người đang tự suy diễn ra một vở kịch tranh đấu gia tộc, nhà họ Thẩm đúng là khó dò.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com