Một bóng người chợt xuất hiện đi vào giống như bóng ma: "Phu nhân."
Ánh mắt bà cụ Thẩm sâu thẳm đáng sợ: "Truyền tin Liên Kiều là con gái nhà họ Liên cho bên kia, phải làm kín đáo vào, không thể để bất cứ kẻ nào biết là chúng ta làm."
"Vâng ạ."
Khóe miệng bà cụ Thẩm nhếcn tạo thành một độ cong đáng sợ: "Ngủ đông nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên hành động rồi, Liên Kiều, đây là món quà tao tặng cho mày, hi vọng mày sẽ thích."
.....
Liên Kiều tham gia vài buổi phỏng vấn xong là thấy hết chịu nổi rồi, cô vẫn thích công tác nghiên cứu yên tĩnh hơn.
Thẩm Kinh Mặc thì đỡ hơn một chút, nhận nhiều buổi phỏng vấn hơn nhưng phần lớn là hỏi về tình cảm giữa anh và Liên Kiều.
Không phải anh muốn nói mà là phóng viên toàn hỏi những vấn đề có liên quan, nói là độc giả muốn biết.
Hóng hớt vẫn luôn là sự nghiệp mà quần chúng nhân dân yêu nhất.
Có một ngày hai người được gọi tới Đại lễ đường Nhân dân để tham gia buổi lễ khen thưởng.
Những đối tượng tham gia buổi lễ toàn là nhân viên y tế, khen ngợi những nhân viên có biểu hiện xuất sắc, từng cái tên được đọc lên, trên mặt người nào cũng đỏ bừng vì kích động.
Trang nghiêm, tập trung, còn có cảm giác thiêng liêng.
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều tới nơi này, cô nhìn người đang rơi nước mắt vì vui vẻ trên sân khấu với vẻ tò mò.
Bên tai truyền tới tiếng của Thẩm Kinh Mặc: "Nếu bây giờ là cổ đại thì đây xem như là nghi thức phong thần nhỉ."
Đây cũng là lần đầu của anh nên nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Ở hiện trường còn có vô số truyền thông, trường hợp này sẽ được đưa lên các đài truyền hình lớn trong nước.
Hôm nay Liên Kiều cố ý trang điểm một chút, chỉ trang điểm nhẹ thôi, mặc một bộ trang phục màu trắng ngà, lịch sự thoải mái nhưng vẫn rất đẹp.
Tóc được buộc cao lên thật gọn gàng, đeo khuyên tai trân châu, xinh đẹp nhưng lại không mất vẻ thời thượng.
Thẩm Kinh Mặc cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh, âu phục màu đen, cà vạt màu đỏ, thần thái xán lán.
Không riêng gì bọn họ mà tất cả mọi người đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh, quần áo rất phù hợp.
Khác với buổi họp báo lần trước thì lần này chính thức hơn.
"Vậy đêm nay xem như chúng ta được phong thần ư?"
Thực ra Thẩm Kinh Mặc không quá để ý vinh dự, nhưng cũng không thể kém hơn Liên Kiều quá nhiều được, bước chân đồng đều mới có thể thiên trường địa cửu: "Có thể nói là như thế."
Liên Thủ Chính cũng tới, vẻ mặt nặng nề, mặt mũi nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ông ấy nhận được một huân chương chiến sĩ thi đua, cài ở cổ áo, vô cùng dễ thấy.
Liên Kiều nhìn cha một cái, mím môi nói: "Cha em vẫn còn giận em, không nói chuyện với em mấy ngày rồi."
Đã bao nhiêu ngày rồi?
Cô dỗ cũng dỗ rồi, xin cũng xin rồi, nhưng vẫn không có tác dụng.
Cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc ông ấy giận cái gì chứ?
Thẩm Kinh Mặc cũng thấy kỳ lạ, Liên Thủ Chính có tiếng là rộng lượng hiền lành mà: "Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi chúng ta lại dỗ dành ông ấy, nếu không thì đi du lịch cùng ông ấy một chuyến đi."
Thủ đô náo nhiệt quá, tạm thời rời đi một khoảng thời gian cũng tốt.
Liên Kiều bừng tỉnh, ý kiến này không tồi.
"Kế tiếp xin được phát huân chương cống hiến kiệt xuất, những người đạt được là Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc..."
Cuối cùng cũng đọc tới tên Liên Kiều, cô cười tủm tỉm bước lên sân khấu, nhận lấy huân chương từ trong tay lãnh đạo trước cái nhìn của mọi người, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi kích động.
Lãnh đạo nhìn thiếu nữ tỏa sáng như minh châu, lúc bắt tay nhịn không được nói nhiều một câu: "Đồng chí Liên Kiều, cô có tài năng rất lớn, hi vọng cô sẽ tiếp tục cố gắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi sẽ cố gắng." Liên Kiều rất vui, cười híp mắt lại, những chuyện mình làm được khẳng định là một loại hạnh phúc.
Cô lộ ra nụ cười đẹp nhất trước màn ảnh, giờ khắc này, cô rất kiêu ngạo.
Lãnh đạo cười khẽ, nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc: "Đồng chí Thẩm Kinh Mặc, cậu cũng rất xuất sắc, tiếp tục nỗ lực nhé."
"Vâng ạ." Hai mắt Thẩm Kinh Mặc tỏa sáng lấp lánh, lần đầu tiên anh cảm thấy cống hiến một chút cũng không tồi.
Đây là thời khắc tỏa sáng nhất trong cuộc đời anh, anh nghĩ anh sẽ nhớ mãi cảnh tượng lúc này.
Dưới sân khấu vỗ tay, huân chương hoa tươi trên sân khấu, còn có những lời cổ vũ của lãnh đạo đều khiến anh có cảm giác như bị choáng ngợp.
Lúc anh xuống dưới hai chân vẫn còn lâng lâng, Liên Kiều nhận ra điều đó nên lặng lẽ kéo tay anh quay về vị trí của mình.
"Thẩm Kinh Mặc, vẻ mặt anh hơi lạ, không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Kinh Mặc khẽ vuốt huân chương nho nhỏ, cảm thấy như được tiếp sức: "Anh cảm thấy về nước là một quyết định chính xác, không chỉ gặp được em mà còn tìm lại được lòng trung thành."
Phiêu bạt ở nước ngoài nhiều năm, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nơi nào cũng là nhà nhưng nơi nào cũng không phải là nhà.
Nhưng vào giờ khắc này, cuối cùng lòng trung thành trong anh cũng bị khơi dậy mãnh liệt.
Lần đầu tiên anh tỉnh táo nhận ra rằng, đây là tổ quốc của mình, là nhà, là cội nguồn của mình.
"Em thì sao?"
"Ừ, em cũng cảm thấy càng ngày càng thú vị." Liên Kiều nhìn huân chương, ý cười rạng rỡ: "Em thích tất cả những thứ lúc này, cũng thích những con người nhiệt tình chân thành kia."
Cô là một người rất yêu bản thân, chỉ đối xử tốt với người nhà, nhưng bây giờ cô không ngại giúp người khác nhiều hơn một chút, làm nhiều chuyện vì quốc gia này hơn một chút.
Ví dụ như nghiên cứu thuốc, tạo ra những loại thuốc có giá ổn định để người dân có thể mua được, nhưng hiệu quả cũng phải tốt.
Buổi lễ kết thúc, Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc ra khỏi Đại lễ đường thì nhìn thấy Liên Thủ Chính đang đứng ở cổng lớn.
Liên Kiều chạy nhanh tới đó: "Cha ơi."
Liên Thủ Chính nhìn con gái tràn đầy sức sống thì lặng lẽ thở dài: "Lên xe đi."
Liên Kiều nhịn không được thấy vui vẻ, hai mắt tỏa sáng: "Cha ơi, cha hết giận rồi à?"
"Chuyện đã tới nước này, cha còn có thể làm gì được nữa." Mấy ngày nay không thấy trên mặt Liên Thủ Chính có nụ cười nào, từ giây phút Liên Kiều tiến vào khu điều trị thì bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, mọi chuyện đã mất kiểm soát rồi.
Ông vỗ cánh tay con gái, nói: "Liên Kiều, con phải cẩn thận mọi việc đấy."
Liên Kiều sửng sốt, ông vẫn còn đang lo lắng sao?
Thẩm Kinh Mặc có hơi khó chịu, chuyện này không vui chút nào, có hơi đen đủi.
"Bác trai à, bây giờ có ai dám động vào Liên Kiều đâu? Cô ấy đang được mọi người chú ý, đang đứng trước tầm mắt của vô số người, có ai dám làm chuyện mà cả thế giới không đồng ý chứ?"
Bây giờ Liên Kiều cũng xem như là người của cấp trên, không phải con ch.ó con mèo nào cũng có thể động vào được.
Liên Thủ Chính chỉ bình tĩnh nói một câu: "Mẹ bác là bà chủ nhà họ Liên nhưng chẳng phải cũng gặp chuyện đấy sao, các con đều phải chú ý một chút, ở yên trong nhà hết mức có thể."
Trong đầu Liên Kiều suy nghĩ rất nhiều nhưng lúc này lại không tiện hỏi: "Con biết rồi thưa cha, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon đi, chúc mừng một chút."
Cô cười ngọt ngào, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, Liên Thủ Chính xoa đầu cô với vẻ thương yêu: "Tới tiệm cơm Thanh Phong đi, anh hai con đã tổ chức tiệc mừng cho con rồi, ba người anh trai của con đều ở đó."
"Được ạ."
Bữa tiệc chúc mừng của nhà họ Liên rất tưng bừng, mời rất nhiều người, bạn bè thân thích của nhà họ Liên, bạn bè của Liên Thủ Chính, bạn bè của ba anh em nhà họ Liên, còn có nhóm cấp dưới của Liên Kiều.
Chỉ cần là người có một chút quan hệ thì đều sẽ tới.
Vốn dĩ không tính mời nhiều người như vậy nhưng sau khi mọi người nghe nói chuyện này thì ai cũng chủ động chạy tới, nói rằng muốn xin vía một chút.
Thế là Thẩm Kinh Mặc cũng dẫn đội ngũ của mình tới, bởi vậy toàn bộ tầng hai của tiệm cơm Thanh Phong đều được bao trọn, đãi ba mươi bàn tiệc, náo nhiệt không thôi.
Trong lúc đang ăn tiệc thì Thẩm Không Thanh dẫn con gái tới: "Tôi đang ăn cơm dưới lầu thì nghe nói Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc tổ chức tiệc chúc mừng trên này, vậy nên muốn lên mời mọi người một ly, chúc mừng hai người."
Hôm nay là ngày vui nên người nhà họ Liên không đuổi ông ta đi, Thẩm Không Thanh tươi cười rạng rỡ kính rượu cháu trai: "Kinh Mặc à, cháu làm vẻ vang nhà họ Thẩm rồi, chú rất vui, nếu cha cháu trên trời có linh thì sẽ tự hào lắm."