Một người phóng viên khác giơ tay lên hỏi: "Hai người đều nghiên cứu phát minh ra cách để chống dịch, vậy hai người có tiếp xúc với nhau không? Hoặc là hai người có thảo luận riêng thường xuyên hay không?"
Liên Kiều không thèm nghĩ ngợi đã mở miệng nói: "Không có, Trung y theo nguyên tắc thanh nhiệt giải độc còn Tây y thì theo hướng phòng bệnh, nghiên cứu sinh vật các loại, là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau."
Phóng viên kia tràn đầy tò mò hỏi: "Vậy thì ai giỏi hơn?"
Vào lúc này, Thẩm Kinh Mặc giành trả lời trước: "Bạn gái tôi giỏi hơn chứ."
Liên Kiều cười híp mắt: "Văn không có nhất, võ không có nhì, Trung y và Tây y không thể so sánh với nhau được, nhưng có điều ở trong mắt bạn trai tôi thì tôi là người giỏi nhất thế giới này."
Hai người nhìn nhau rồi cười, tỏa ra sự ngọt ngào không thể diễn tả được.
Mọi người ở đây đều bị nhét cho miếng cơm chó, hâm mộ ghen tị hận.
Vừa có được sự nghiệp lại vừa có tình yêu, đúng là người thắng trong cuộc đời này!
.....
Buổi họp báo vừa kết thúc thì bộ trưởng Phương vỗ bả vai Thẩm Kinh Mặc, vẻ mặt thân thiết và hiền hoà.
"Chuyện của hai người lên báo rồi, quốc gia sẽ không quên công lao của hai người đâu, cứ chờ đi."
Lời nói ám chỉ rất rõ ràng, Thẩm Kinh Mặc cũng không ngốc, Liên Kiều lại càng nhạy bén thông minh.
Bên trên sẽ có khen thưởng sao? Chuyện tốt đấy.
"Cảm ơn bộ trưởng Phương."
Bộ trưởng Phương tươi cười rạng rỡ: "Không cần cảm ơn tôi đâu, nói đúng hơn thì tôi phải cảm ơn hai người mới đúng, hai người đã cứu mạng vô số người dân, kịp thời ngăn cản tai nạn lần này."
Còn ông ấy cũng có thể tranh thủ cơ hội tốt lần này để tiến thêm một bước.
Liên Kiều cười tủm tỉm, nói: "Là vận mệnh quốc gia hưng thịnh, trời cũng phù hộ Trung Quốc chúng ta."
Bộ trưởng Phương hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: "Đúng lắm."
Đêm đó báo tin tức thủ đô lập tức đưa tin, dùng tiêu đề là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.
Khóe miệng Liên Kiều giật giật, cảm thấy nó đậm mùi m.á.u chó, nhưng Thẩm Kinh Mặc lại vô cùng thích, cứ đọc đi đọc lại.
Nhân dân cả nước đều đọc được bài báo này, hưng phấn kích động không thôi, hóa ra người cứu mọi người là bọn họ ư.
Đồng thời mọi người cũng vô cùng biết ơn Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc.
Nếu không nhờ có bọn họ xuất hiện thì bệnh dịch lần này đã mất kiểm soát rồi, đó chính là tai nạn lớn lan ra khắp cả nước đấy.
Đương nhiên mọi người cũng thấy vô cùng hứng thú với tình yêu của bọn họ, cảm thấy bọn họ trai tài gái sắc, phù hợp từ diện mạo tài hoa đến năng lực, thu hút sự chú ý của vô số người.
Vì có bên chính phủ thúc đẩy nên trên ti vi báo chí toàn là tin tức về bọn họ, khắp nơi trên phố đều là những tiếng thảo luận về hai người bọn họ.
Chỉ trong một đêm mà người người nhà nhà đã biết tên hai người, không ai không biết không người không hiểu, bọn họ cũng trở thành anh hùng quốc dân được người người ngưỡng mộ.
Nhưng có vài người sắp phát điên rồi.
Trong phòng bệnh, bà cụ Thẩm nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trên màn hình ti vi, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng đập vỡ cái ly trong tay.
Thẩm Không Thanh nhìn căn phòng bừa bộn, trong lòng đầy mệt mỏi: "Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh một chút đi..."
Gần đây ông ta bôn ba qua lại nên thật sự rất mệt.
Ánh mắt của bà cụ Thẩm vô cùng ác độc, cứ như muốn g.i.ế.c người: "Con bảo mẹ bình tĩnh thế nào đây? Dựa vào đâu mà con cháu của ả điếm kia lại nhận được hào quang như thế? Dựa vào đâu mà nó dám đè đầu chúng ta, còn dám nói mấy lời như thế nữa?"
Dù thế nào bà ấy cũng không ngờ được Thẩm Kinh Mặc sẽ dùng cách này để nhảy vượt lên, lọt vào tầm mắt của quan chức cấp cao.
Bây giờ anh đang là biểu tượng tích cực mà bên phía chính phủ tuyên truyền, hào quang bao phủ, tương lai còn có vô số lợi ích đếm không hết.
Tương lai của anh bằng phẳng xán lạn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa nghĩ đến điều này, bà ấy lại không cách nào nhẫn nhịn được.
Thẩm Không Thanh cười khổ một tiếng: "Không phải đã không lan truyền ra rồi à? Con đã chào hỏi rồi, sẽ không lan truyền ra ngoài đâu."
Ông ta chỉ tính mượn miệng người khác để nhắc tới nhà họ Thẩm thôi, tạo một chút cảm giác tồn tại, cũng cho các quan chức bên trên nhìn thấy nhà họ Thẩm.
Thẩm Kinh Mặc cũng là người nhà họ Thẩm, ông ta mượn thế của cháu trai, muốn tìm một chút lợi ích chính trị là chuyện bình thường mà, không phải sao?
Nhưng không ngờ Liên Kiều lại tàn nhẫn như thế, Thẩm Kinh Mặc còn chưa nói gì mà cô đã trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của anh.
Không kiên nể gì, không để ý trường hợp một chút nào.
Lần này thanh danh nhà họ Thẩm, thanh danh của mẹ con bọn họ đã xuống dốc không phanh rồi.
Đám bạn bè gọi điện thoại chế nhạo khiến ông ta vô cùng khó xử.
Thiếu gì lời để nói, vậy mà cô lại cố tình nói nguyên nhân cái c.h.ế.t của bà nội Thẩm Kinh Mặc còn chưa rõ, đúng là c.h.ế.t tiệt.
Chỉ một câu nói mịt mờ của cô đã khiến mọi người suy đoán rất nhiều.
Từ ánh mắt đầu tiên ông ta đã biết Liên Kiều lợi hại rồi, nhưng dù thế nào cũng không ngờ cô có thể đi tới độ cao này.
Tới lúc này rồi ông ta không thể động vào cô nữa, cũng không dám động vào cô, cô đã lọt vào mắt các quan chức cấp cao, nếu có sơ suất gì thì bên trên sẽ điều tra rõ ràng.
Thẩm Kinh Mặc cũng giống như thế, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì không thể đụng vào được.
Bà cụ Thẩm cũng biết rõ điều này, vậy nên mới tức đến phát điên.
"Mẹ rất hối hận vì năm đó nhân từ nương tay, không đuổi cùng g.i.ế.c tận."
Thẩm Không Thanh cau mày nói: "Mẹ ơi, sau này không thể nói những lời như thế nữa."
Nếu truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Động cũng không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ có tiền đồ xán lạn hay sao? Bà cụ Thẩm cảm thấy không được, vẻ mặt cực kỳ nặng nề: "Không Thanh à, mẹ có ý này."
"Mẹ nói đi."
Trong mắt bà cụ Thẩm lóe lên một tia sáng: "Con nghĩ cách gả Linh Linh cho Liên Đỗ Trọng đi."
Thẩm Không Thanh sửng sốt: "Gì cơ ạ?"
Nói đùa cái gì thế, Liên Thủ Chính chán ghét người nhà họ Thẩm tới mức nào, không phải bà ấy không biết.
Hơn nữa chỉ số thông minh của Thẩm Linh thấp như thế, sao có thể làm vợ của cậu cả nhà họ Liên được?
Đúng là một suy nghĩ kỳ lạ.
Bà cụ Thẩm nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ân oán hai nhà Thẩm Liên sắp bị người ta đào ra rồi kìa, gả Linh Linh đến nhà họ Liên là cách tốt nhất để phá vỡ cục diện này,Linh Linh cũng thích Liên Đỗ Trọng mà, một lòng muốn gả cho cậu ta."
Thẩm Không Thanh không thèm nghĩ ngợi ra từ chối: "Con không đồng ý, Liên Đỗ Trọng không yêu Linh Linh, miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu."
Ông ta không muốn dùng con gái như một quân cờ, con bé ấy đã đủ đáng thương rồi.
Nhưng bà cụ Thẩm lại cười lạnh một tiếng: "Hạnh phúc? Không có nhà họ Thẩm che chở thì bọn chúng chẳng là gì hết, Thẩm Linh là cháu gái ruột của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại hại nó hay sao? Mẹ muốn nhìn thấy kết quả trong vòng một tháng, nếu không mẹ sẽ gả Thẩm Linh cho thằng ba Tiêu."
"Kìa mẹ." Thẩm Không Thanh sợ ngây người, thế này mà là bà nội ruột sao?
Thằng ba Tiêu là trợ thủ đắc lực của ông ta, nhưng vấn đề là người nọ đã hơn ba mươi tuổi rồi, vừa góa vợ vừa có hai trai một gái.
Vẻ mặt bà cụ Thẩm nặng nề: "Mau đi làm đi."
Thẩm Không Thanh vừa tức vừa giận, cho dù khuyên can thế nào thì bà cụ Thẩm cũng không chịu thay đổi ý định, cuối cùng người thỏa hiệp chính là ông ta.
Lần nào cũng như thế.
Bà cụ Thẩm nhìn bóng dáng khuất dần của con trai, không thấy lo lắng một chút nào, tính tình nó cứ như thế.