Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 36



“Cái này các anh có thể làm được không?”

Hai anh em Trần Hướng Đông nhìn nhau, kiểu dáng này khá kỳ lạ, nhưng, chủ nhà người ta thích là được.

“Có thể, không thành vấn đề.”

Liên Kiều rất vui, trực tiếp đặt đơn với bọn họ, bàn bạc giá cả ổn thỏa, còn về loại gỗ, thì để hai anh em bọn họ nghĩ cách giúp cô.

Một người thợ mộc, đương nhiên biết rõ nhất có thể nhập gỗ từ đâu.

Cô muốn đặt làm hai chiếc giường lớn, hai bộ đồ nội thất, một chiếc bàn vuông to, bốn chiếc ghế, hai chiếc bàn làm việc, còn cả giá sách nữa, tính toán một hồi, cũng có rất nhiều thứ cần phải làm đấy.

Đúng rồi, còn phải làm cả kệ để hàng trong siêu thị nhỏ nữa.

Cô đưa cho bọn họ hai trăm tệ tiền đặt cọc, còn về gỗ thì dùng loại gỗ đầu thô.

“Đây là chìa khóa, hai người cứ ở lại đây làm đồ nội thất đi, tôi phải ra ngoài mấy ngày.” Phải trở về một chuyến thôi.

“Hả?” Hai anh em nhà họ Trần sửng sốt, vậy mà cũng được sao? Cô gái này sơ ý quá đi mất, không sợ bọn họ động tay động chân à?

Người trong nhà cô đều dạy cô như vậy sao? Không đúng, người nhà cô đâu?

Bên ngoài xôn xao náo động: “Cô Nhị Liên, người của huyện ZF tìm cô.”

Liên Kiều đi ra cửa, một người đàn ông đeo kính gọng đen đang chống xe đạp, vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn vào trong.

“Thư ký Điền? Sao lại là anh? Sao anh tìm được đến tận đây vậy?”

Thư ký Điền vô cùng sốt ruột: “Huyện trưởng bảo tôi đến tìm cô, có tình huống khẩn cấp, mau đi thôi.”

Liên Kiều không kịp hỏi thêm, cầm túi xách của mình lên, ngồi lên ghế sau xe đạp của thư ký Điền, vội vội vàng vàng rời đi.

Hàng xóm nhìn bóng lưng cô xa dần, tò mò không thôi: “Cô Nhị Liên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Không ngờ lại có quen biết với Huyện trưởng.”

“Còn là Huyện trưởng bảo người đến mời cô ấy qua đó nữa, ôi trời ạ, không thể ngờ được.”

“Chẳng trách cô ấy lại có khí thế như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.”

Hai anh em nhà họ Trần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng coi như đã hiểu ra rồi, không phải là người ta sơ ý bất cẩn, mà là chẳng hề lo lắng chút nào.

Được thôi, vậy thì làm cẩn thận có tâm hơn nữa, tuyệt đối không được đắc tội người ta.

Liên Kiều vừa mới bước vào, đã phát hiện ra bầu không khí có chút kỳ lạ, nhân viên đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía một căn phòng, dường như còn có chút hưng phấn.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Liên Kiều đi cùng thư ký Điền vào trong một căn phòng, trong phòng có mười mấy người đang ngồi, cả nam lẫn nữ, ăn mặc trang điểm đều khác hẳn với người ở trong huyện lỵ.

Trong đó nổi bật nhất là một thiếu nữ trẻ tuổi có khuôn mặt trái xoan, trông rất đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết.

Chỉ là lúc này trên mặt cô ấy mần lên các nốt sưng đỏ, vẻ mặt đau đớn, muốn gãi nhưng lại không dám gãi.

Mọi người đều vây quanh an ủi cô ấy, ai nấy đều to ra lo lắng.

Thư ký Điền nhỏ giọng giải thích: “Đây là cô Châu Vân, là một minh tinh lớn, lần này đến đây để quay phim, nhưng không biết tại sao mặt lại trở nên như vậy, mọi người đều rất lo lắng sốt ruột. Cô xem thử xem có cách nào không?”

Liên Kiều bình tĩnh nhìn gương mặt của cô gái đó: “Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

Thư ký Điền gật đầu: “Đã đến rồi, nói là bị dị ứng, đã tiêm một mũi rồi, nhưng cần thời gian để hồi phục.”

Vấn đề là, trong đoàn làm phim có nhiều người như vậy, ngày nào cũng như là đang đốt tiền, không thể cứ để chững lại thế được.

Liên Kiều hiểu ý của anh ấy: “Để tôi xem thử xem.”

Cô đi lên trước mấy bước, đẩy đám người ra, vươn tay định bắt mạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một bàn tay vươn ra, đập mạnh lên tay cô: “Đây là ai? Đừng có chạm vào chị Vân của tôi, cô nhóc quê mùa bẩn thỉu này, ai biết liệu có mang theo vi khuẩn vi trùng gì không?”

Tay Liên Kiều lập tức đỏ ửng lên, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Cô nói gì cơ? Nói lại một lần nữa xem.”

Khí thế của cô mạnh mẽ, trong lòng Lý Nguyệt Dung căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận, một con nhóc quê mùa mà cũng dám nói chuyện như vậy với cô ta sao?

“Cô có thái độ gì vậy hả? Dám trừng mắt nhìn tôi sao? Quả nhiên là vùng nào sinh dân nấy, những vùng khỉ ho cò gáy chỉ toàn sinh ra những loại người chẳng ra gì.”

Thư ký Điền nghe vậy cũng tức giận, loại người gì thế này không biết? “Cô Châu Vân, vị này có y thuật xuất sắc, là bác sĩ mà Huyện trưởng đặc biệt chỉ định, nếu như cô không cần chữa trị, giờ tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”

Châu Vân liếc nhìn Liên Kiều mấy lần, trong lòng không tin tưởng lắm, tuổi cô còn quá trẻ, nhưng, đã là lúc này rồi, cũng không quan tâm được nhiều thế nữa.

Cô ấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn xé luôn da mặt của mình xuống thôi.

“Giúp tôi chữa với.”

Liên Kiều đặt hai ngón tay lên mạnh của Châu Vân, trầm ngâm một lúc: “Cô bị dị ứng với hạnh nhân.”

Châu Vân kinh ngạc, quả thật là cô ấy ăn hạnh nhân sẽ bị dị ứng, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức này.

“Không thể nào, tôi không hề ăn hạnh nhân.”

Kể từ lần trước bị lên cơn dị ứng, cô ấy không còn dám chạm vào hạnh nhân nữa.

Liên Kiều bình tĩnh gật đầu: “Ồ, bị người khác hãm hại.”

Ánh mắt của cô liếc nhìn Lý Nguyệt Dung, mọi người đều nhìn theo ánh mắt cô, chuyện gì thế này?

Trong lòng Lý Nguyệt Dung hoảng hốt: “Tại sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

Liên Kiều hất cằm: “Cô ta chính là người đã âm thầm ra tay hãm hại cô.”

Cô vừa dứt lời đã khiến mọi người dậy sóng, ai nấy đều sửng sốt.

Không phải chứ? Hai người bọn họ là chị em thân thiết, đi đâu cũng dính với nhau như hình với bóng, đã quen nhau mười mấy năm rồi.

Lý Nguyệt Dung tức giận đỏ bừng mặt: “Ăn nói lung tung, cô đang ăn không nói có để trả thù tôi, tôi muốn kiện cô.”

Liên Kiều bỗng vươn tay ra, nắm lấy tay phải của cô ta, ngửi thử: “Trên tay cô vẫn còn sót lại mùi của hạnh nhân, theo đặc tính dễ bay hơi của thực phẩm thì hẳn là khoảng tầm hai tiếng, nói cách khác, cô Châu Vân bắt đầu bị dị ứng, là vào hai tiếng trước.”

Mọi người vốn dĩ cũng không tin, bọn họ đều không ngửi được mùi hạnh nhân gì cả.

Thế nhưng, mốc thời gian này lại quá trùng hợp.

“Đúng đúng, chính là vào lúc đó, thần ký thật đấy.”

Lý Nguyệt Dung vô cùng tức giận, hét lớn: “Thật nực cười, tôi và A Vân là chị em tốt, sao tôi có thể hại cô ấy được? Tôi có lý do gì để làm thế chứ?”

“Lý do thì nhiều lắm, hoặc là ghen tị vì cô ấy đẹp hơn cô, hoặc là ghen ghét đố kị vì cô ấy có thể đóng vai chính, mà cô chỉ là vai phụ, hoặc là...”

Cô dừng lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Hoặc là vì tranh giành đàn ông, từ xưa đến nay, đàn ông đều là tai họa.”

Mọi người: ...

Một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau: “Những lời này tôi không dám tán thành đâu.”

Bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi, có chút xao động, mọi người đều nhìn về phía sau lưng Liên Kiều.

Liên Kiều không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ừm, hẳn nên nói là, kẻ xấu xí không xứng để làm tai họa mới đúng, chỉ có đàn ông đẹp trai mới xứng thôi.”

“Phụt.” Một tiếng cười vang lên từ trong đám người.

Đỗ Hành khẽ cau mày: “Tôi không hi vọng mình bị coi là tai họa, cũng không muốn nghe thấy những lời như thế này nữa.”

Khí thế mạnh mẽ độc đoán, giống như con người anh ta.

Lý Nguyệt Dung cười lạnh một tiếng: “Đỗ Hành, con nhóc này chẳng phải là thứ tốt lành gì, đi khắp nơi vu khống người khác, anh phải cẩn thận chút đấy.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com