Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 37



Sự chú ý của Đỗ Hành đổ dồn về phía Liên Kiều, anh ta quay người lại đối mặt với cô, khi hai người chạm mắt nhau, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Liên Kiều cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, mắt sắc mày ngài, ngũ quan sắc bén, ngập tràn khí thế, gương mặt lạnh lùng, thế nhưng, lại có một cảm giác quen thuộc khó có thể giải thích được.

Còn về phía Đỗ Hành, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thân thiết, vẻ mặt sáng ngời: “Xin chào, tôi là Đỗ Hành.”

“Tôi họ Kiều, tên Kiều Nhị Liên.” Liên Kiều không nhịn được hỏi một câu: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Tôi trông anh có vẻ rất quen mắt.”

Lý Nguyệt Dung lại cười lạnh một tiếng: “Hừ, gì mà quen mắt chứ? Đừng nói với tôi là cô không nhận ra anh ấy, anh ấy là Đỗ Hành đấy!”

Nhà họ Kiều làm gì có ti vi, Liên Kiều chưa từng xem ti vi một lần nào, tin tức còn chẳng xem được, thảm thật đấy.

“Nổi tiếng lắm sao?”

Lý Nguyệt Dung khoa trương nói: “Là một minh tinh lớn cực kỳ cực kỳ nổi tiếng, người người nhà nhà đều biết, đã từng lên Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc đấy, cô đang giả vờ giả vịt gì thế hả?”

“Tôi hiểu rồi, đây chính là động cơ của cô à.” Liên Kiều vừa nghe đã lập tức hiểu ra, liếc nhìn Đỗ Hành một cái: “Ừm, anh xứng với cấp bậc tai họa đấy, chàng trai trẻ, phải giữ mình trong sạch, đừng để bị những yêu tinh đó mê hoặc che mờ mắt, bị coi thành Đường Tăng để bọn họ ăn thịt.”

Giọng điệu ra vẻ bà cụ non này khiến Đỗ Hành không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nhóc láu cá này ở đâu ra vậy?

Lý Nguyệt Dung tức giận, lại cười lạnh một tiếng nữa: “Hừ, thủ đoạn quyến rũ đàn ông này thô tục thấp kém quá rồi đấy, tỉnh táo lại đi, đây không phải là người mà cô có thể trèo cao được đâu!”

“Từ nãy đến giờ cứ hừ liên tục, cô bị viêm phế quản đấy à?” Liên Kiều vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Tôi đề nghị cô nên đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, rất dễ có biến chứng, tình trạng ho kéo dài có thể sẽ dẫn đến bệnh lao và ung thư phổi đấy.”

“Cô...” Lý Nguyệt Dung như muốn nổ tung, cả người đều đang run bần bật.

Đỗ Hành âm thầm đứng chắn ở trước mặt Liên Kiều: “Cô biết chữa dị ứng sao?”

“Đương nhiên rồi.” Liên Kiều không chút do dự viết một đơn thuốc: “Đi bốc thuốc đi, sắc ba bát thành một bát, uống một lần, nửa tiếng sau sẽ thấy hiệu quả.”

Châu Vân tỏ ra nghi ngờ: “Thật hay giả thế? Nhanh như vậy sao?”

“Thật.” Là giọng nói của Đỗ Hành: “Tôi đảm bảo, có vấn đề thì cứ tìm tôi.”

Ánh mắt anh ta nhìn Liên Kiều có chút kỳ lạ, đơn thuốc này rất cao siêu, không phù hợp với độ tuổi hiện giờ của cô.

“Hả?” Mọi người đều sửng sốt, Đỗ Hành không phải là người có lòng nhiệt tình gì, điều này có chút bất thường.

Sắc mặt của Lý Nguyệt Dung thay đổi mấy lần: “Đỗ Hành, cô ta...”

Lúc này Đỗ Hành mới chú ý đến cô ta, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Phó đạo diễn, đưa cô ta đến sở cảnh sát, yêu cầu phía cảnh sát điều tra chuyện này đi.”

Anh ta chắc chắn là nhân vật chủ chốt, đã nói thì sẽ giữ lời, khí thế sắc bén độc đoán.

Vẻ mặt Lý Nguyệt Dung tái nhợt: “Đỗ Hành.”

Cô ta rất biết cách xử lý các mối quan hệ, miệng lại ngọt, thường mua đồ ăn mời mọi người, những điều này đã thu phục được một nhóm người.

Phó đạo diễn cũng có quan hệ không tồi với cô ta, do dự trong chốc lát: “Điều này không tốt lắm thì phải? Đều là người trong cùng một đoàn làm phim, không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu, hơn nữa làm lớn chuyện cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Đỗ Hành lạnh lùng nhìn sang: “Hôm nay có thể bỏ thuốc, ngày khác có thể đầu độc, khó có thể đề phòng được, anh có dám đảm bảo là sẽ không xảy ra chuyện nữa không?”

Thấy anh ta nhìn mình như vậy, phó đạo diễn có chút hoảng sợ: “Chuyện này...”

Vành mắt Lý Nguyệt Dung đỏ hoe, hai mắt ngấn nước, trông vô cùng đáng thương: “Tôi không làm gì cả, mong mọi người hãy tin tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đỗ Hành lạnh lùng nói: “Vậy thì càng phải điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cô, cứ như vậy đi, làm theo những gì tôi nói.”

Anh ta là nam chính, cũng là một trong số các nhà đầu tư, đương nhiên là rất có tiếng nói.

Lý Nguyệt Dung nhìn về phía phó đạo diễn với vẻ mặt đáng thương, phó đạo diễn không nhịn được nói: “Chờ đạo diễn và nhà sản xuất ra đã rồi lại nói tiếp được không? Nghe thử xem ý kiến của bọn họ như thế nào?”

Sắc mặc Đỗ Hành trầm xuống, không giận mà vẫn uy nghiêm, không khí xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ: “Xem ra lời tôi nói không có tác dụng gì, vậy được thôi, tôi rút, mấy người tự chơi với nhau đi.”

Anh ta dứt khoát quay người rời đi, dọa phó đạo diễn sợ mất mật: “Giờ tôi sẽ đi ngay, đi ngay.”

Anh ta kéo tay Lý Nguyệt Dung chạy ra ngoài, Lý Nguyệt Dung đương nhiên là không chịu, khóc lóc ầm ĩ mãi không thôi.

Tiếng động này đã thu hút sự chú ý của những người khác, bọn họ đều nhao nhao chạy đến vây xem.

Nhà sản xuất và đạo diễn cũng chạy tới, sắc mặt không được tốt lắm: “Lại xảy ra chuyện gì thế?”

Lý Nguyệt Dung nhào qua đó khóc lóc kể lể: “Nhà sản xuất, đạo diễn, cứu tôi với, tôi không muốn đến sở cảnh sát đâu.”

Nhà sản xuất không biết rõ tình hình, nhưng vẫn vô thức nổi giận hô lên: “Gì cơ? Ai dám ép cô đi? Ai?”

Trước giờ ông ta vẫn luôn bao che cho người mình, dẫn người đến như thế nào, thì cũng phải đưa người về nguyên vẹn, không để thiếu mất miếng thịt nào được.

“Là tôi.” Giọng nói của Đỗ Hành lạnh lùng, giống như tuyết mùa đông, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Nhà sản xuất sửng sốt: “À, là cậu Đỗ à, cậu vui là được.”

Ai đầu tư tiền người đó là tổ tông!

Vẻ nịnh hót của ông ta trông không thể chấp nhận nổi, chọc Liên Kiều bật cười: “Phụt.”

Nhà sản xuất nhìn sang, vẻ ngoài cũng bình thường, thế nhưng nhìn dáng vẻ điềm tĩnh nhàn nhã của cô, trông không giống người bình thường. “Vị này là?”

Huyện trưởng đứng ở phía sau cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nhị Liên, cô đến đúng lúc lắm, mọi người đang thảo luận về chuyện hợp tác giữa đoàn làm phim và huyện, mau qua đây nghe đi, tiện thể cho bọn tôi chút ý kiến.”

Sử dụng tác dụng của của cải, phát huy hết tài năng của con người, không thể để lãng phí được.

Ông ấy dùng người rất thuận tay, nhưng Liên Kiều lại rất bất đắc dĩ, gọi cô đến chữa bệnh cho người khác, cô nhịn, ai bảo cô đây lương y như từ mẫu chứ, khụ khụ.

Còn để cô tham gia vào mớ hỗn độn đó nữa chứ, có nhầm không vậy? Cô chỉ là một người bình thường nhỏ bé thôi mà!

Sớm biết vậy đã chẳng khoe khoang lung tung rồi, ai biết ông ấy lại là người thoải mái tự nhiên như vậy chứ? Kể từ sau khi cô đạt được sự hợp tác với nhà họ Tô, thái độ của vị lãnh đạo này bỗng trở nên vô cùng nhiệt tình, dáng vẻ thân thiết như thể coi cô thành con cái trong nhà vậy.

Ông ấy là một người thực tế, một lòng chỉ muốn quản lý huyện thật tốt, phát triển kinh tế, là một lãnh đạo tốt.

“Tôi chỉ là một kẻ lang thang không nghề nghiệp nghèo khổ mà thôi, tại sao lại phải tham gia vào chuyện này? Tôi không nghe! Tôi không nghe!”

“Xây dựng quê hương là trách nhiệm của tất cả mọi người, còn nữa, cô mà nghèo sao?” Huyện trưởng Vương nói đùa, không hề ra vẻ chút nào.

Đừng tưởng ông ấy không biết nhà họ Hứa tặng cho cô hai căn bất động sản, ở trong khu vực quản lý của ông ấy, sao có thể qua mắt ông ấy được?

Liên Kiều bất đắc dĩ: “Đúng thế, là một quỷ nghèo mà ngay cả xe đạp cũng không có.”

Nghe nói muốn mua xe đạp cần phải có tem phiếu, cô còn đang không biết nên kiếm ở đâu đây, không có xe thật sự rất bất tiện.

Huyện trưởng Vương vung tay: “Tôi cho cô một chiếc xe, còn yêu cầu gì nữa không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com