Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 40



Kiều Mỹ Hoa chẳng những không nghe ra được, mà còn bị những lời cô ta nói làm cảm động rơi nước mắt.

“Con vẫn là đứa bé huyển chuyện, ân cần, hiếu thảo nhất, Nhất Liên à, mẹ cảm thấy rất vui khi có người con gái như con.”

Kiều Nhất Liên cười thầm, chỉ nói miệng vài câu dễ nghe thôi, đã có thể khiến mọi người vui vẻ, đúng là một chuyện đơn giản biết bao.

Kiều Nhị Liên đúng là đồ ngốc, chỉ làm không nói, ai biết được điểm tốt của cô chứ?

Tiếng vỗ tay bỗng chốc vang lên: “Đúng là mẹ hiền con thảo, cảm động quá đi mất.”

Liên Kiều đứng ở cửa, cười như không cười nhìn hai mẹ con bọn họ.

Kiều Nhất Liên cảm thấy căng thẳng, vô thức ngồi thẳng người dậy, cô đã nghe được bao nhiêu rồi?

Hai mắt Kiều Mỹ Hoa sáng lên: “Bé hai, cuối cùng con cũng đã về rồi, mấy ngày qua con ở đâu vậy? Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm...”

Liên Kiều làm như không nghe thấy, mà lấy túi ra, nhét hết tất cả đồ đạc của mình vào trong, đồ dùng cá nhân của cô rất ít.

Cô lôi hộp giày từ dưới gầm giường ra, mở hộp ra, bên trong là những giấy tờ quan trọng.

Cô cầm sổ hộ khẩu lật lên xem, chỉ có ba trang, Kiều Mỹ Hoa là chủ hộ, Kiều Nhất Liên và Kiều Nhị Liên... Tại sao ngày tháng năm sinh lại giống hệt nhau? Chỉ nhìn mỗi giấy tờ này thôi, còn tưởng rằng bọn họ là chị em sinh đôi nữa đấy.

Ừm, có thể là cùng đăng ký hộ khẩu một lúc, làm vậy thì lúc ghi chép cũng đỡ phiền phức hơn, Kiều Nhất Liên cũng có thể tránh được những tin đồn và sự xấu hổ do thân phận con gái nuôi mang lại.

Như vậy thì, ngoại trừ những người trong thôn biết rõ mọi chuyện ra, người khác đều không biết cô ta là con gái nuôi.

Đúng là yêu thương con gái nuôi thật đấy, tốn biết bao nhiêu công sức như vậy.

Trái tim Kiều Nhất Liên thắt lại, nhào qua giật lại sổ hộ khẩu: “Cô muốn làm gì?”

Liên Kiều không đề phòng, bị cô ta giật mất sổ, lập tức nổi giận nói: “Trả lại cho tôi.”

Kiều Nhất Liên giữ thật chặt sổ hộ khẩu, nhất quyết không chịu đưa, thứ này vô cùng quan trọng cho kế hoạch tiếp theo của cô ta.

Hai mắt của Liên Kiều hơi híp lại, cũng không giật lại nữa: “Mẹ Nhất Liên, con muốn rời đi.”

Trái tim Kiều Mỹ Hoa đau đớn, cô vẫn chưa hết giận sao?

Kiều Nhất Liên rất căng thẳng: “Em muốn đi đâu? Có phải là em đã nghe thấy chị với mẹ nói chuyện rồi không? Em đừng hiểu lầm, chị và mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, em đừng có hở chút là bỏ nhà ra đi như thế, đến lúc đó sao có thể gả vào một nhà chồng tốt được chứ?”

Cô không thể rời khỏi thôn Điềm Thủy được, không được đi đâu hết.

Liên Kiều cười mỉa mai: “Ở trong mắt chị, giá trị duy nhất của phụ nữ chính là gả cho người ta sao? Vậy cô còn đi học làm gì? Đừng lãng phí tiền nữa.”

“Em...” Mí mắt Kiều Nhất Liên giật liên tục, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó khiến cô ta cảm thấy lo lắng sắp xảy ra.

Nói đến tiền, Liên Kiều mỉm cười nói: “Còn nữa, chị nợ tôi một trăm chín mươi tệ, định bao giờ thì trả cho tôi đây?”

“Chị không có.” Kiều Nhất Liên quyết định là sẽ quỵt nợ rồi, dù có đánh c.h.ế.t cô ta thì cô ta cũng không có tiền.

Cùng lắm thì lúc đến trường học báo đăng ký, cô ta sẽ chuẩn bị một vài thủ đoạn dự phòng, với bản lĩnh của cô ta, chuyện này không thành vấn đề.

Đến lúc đó dù Liên Kiều có làm ầm làm ĩ lên, cũng không được lợi lộc gì cả.

Liên Kiều xách đồ của mình lên, quay đầu rời đi: “Được, tôi đi tìm trưởng thôn.”

Kiều Nhất Liên hoảng hốt: “Kiều Nhị Liên, em điên rồi sao?”

Liên Kiều không thèm để ý đến cô ta, nhanh chóng đi về phía nhà của trưởng thôn.

Kiều Nhất Liên kéo cánh tay Kiều Mỹ Hoa đuổi theo: “Mẹ, đừng ngây ra đó làm gì, mau kéo em ấy lại đi.”

Liên Kiều xông vào trong nhà trưởng thôn, chỉ thấy một nhà năm người bọn họ đang ăn trưa, bánh bao trắng và mì hầm thịt, ăn vô cùng ngon miệng.

“Đều đang ở nhà ăn cơm đấy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sắc mặt Triệu Hải Quân trầm xuống, chỉ coi như cô đến quấy rầy mình: “Kiều Nhị Liên, cô đến đây làm gì?”

Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Trưởng thôn, tôi có chuyện muốn tìm ông.”

Trong lòng trưởng thôn có chút kiêng dè, khẽ cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Hai mẹ con Kiều Mỹ Hoa xông vào trong: “Về nhà, mau theo mẹ về nhà, Nhị Liên, con ngoan ngoãn chút đi, đừng giận mẹ nữa.”

“Em hai, chị xin em, chị xin em đấy, đừng làm khó mẹ nữa, mẹ vô cùng lo lắng cho em, chịu mọi khổ cực, sao em có thể nhẫn tâm...”

Hai mẹ con bọn họ ở hai bên trái phải kéo tay Liên Kiều, muốn kéo cô trở về.

Liên Kiều không nói gì cả, chỉ cầm đồ trong phòng ném về phía bọn họ, đương nhiên là cô chỉ ném Kiều Nhất Liên, nhưng lại tránh Kiều Mỹ Hoa ra.

Cả nhà trưởng thôn vô cùng hỗn loạn, bọn họ vừa tức giận vừa ảo não, không ngờ lại chạy đến nhà họ gây chuyện, đồ đạc trong nhà bọn họ không tốn tiền chắc?

Triệu Hải Quân lại càng tức giận hơn: “Kiều Nhị Liên, hoặc là cô ra ngoài làm loạn, hoặc là cô trở về cãi nhau với mẹ ruột chị gái cô, cô không hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ nào sao?”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, một cái bát đã bay qua đó, dọa anh ta vội vàng lùi lại phía sau, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Chết tiệt, hung dữ quá đi mất, loại con gái như này thì ai mà muốn chứ? May mà anh ta đã phát hiện ra bản chất của cô từ sớm, dứt khoát lựa chọn Nhất Liên hiền lành dịu dàng.

“Đủ rồi, đây là nhà tôi.” Trưởng thôn không nhịn nổi nữa: “Không được phép đập nữa.”

Đều là tiền cả đó!

Liên Kiều cũng đập mệt rồi, xua tay nói: “Trưởng thôn, tôi đến để nói với ông một câu, tôi muốn chuyển hộ khẩu.”

“Gì cơ?” Trưởng thôn sửng sốt, đang yên đang lành lại chuyển hộ khẩu gì chứ: “Cô tìm được việc rồi ư?”

Thời buổi này muốn chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành thị, còn khó hơn lên trời.

Cũng chỉ có những người đã thi đỗ đại học và tìm được việc làm, có đơn vị trực thuộc, mới cần phải chuyển hộ khẩu.

Đương nhiên, còn có một tình huống nữa, có nhà ở trong thành thị, có nơi để ở cũng có thể chuyển hộ khẩu.

Kiều Nhất Liên hoảng hốt: “Không được, không thể được.”

Cùng lúc đó, Triệu Hải Quân cũng hô lên: “Cha, không thể để cô ta chuyển đi được, tuyệt đối không thể được.”

Phản ứng của bọn họ quá kịch liệt, thu hút ánh mắt nghi ngờ của Liên Kiều.

Cô chỉ mới thử thăm dò một chút thôi, đã có phản ứng mạnh mẽ như vậy rồi, xem ra nghi ngờ của cô là không sai.

“Mấy người phản ứng hơi quá rồi đấy, để tôi đoán xem, mấy người định dùng cuốn sổ hộ khẩu này để làm chuyện xấu đúng không? Hay là định dùng tên của tôi...”

“Em đoán lung tung gì vậy hả?” Kiều Nhất Liên hoảng hốt, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi: “Chị chỉ không muốn em rời đi mà thôi, chị không nỡ để em đi.”

Liên Kiều cười lạnh, toàn là nói nhảm: “Thế Triệu Hải Quân thì sao?”

Thật ra trong lòng cô cũng đã đoán được phần nào đấy, thế nhưng, không vội, khi trời muốn diệt kẻ nào thì tước tiên trời sẽ mặc cho kẻ đó cuồng ngạo.

Vào thời điểm đối thủ đắc chí nhất, mới cho một đòn thật mạnh, khiến đối thủ vĩnh viễn không thể trở mình được.

Có được rồi lại mất đi, mới là điều điên cuồng nhất, khó có thể chấp nhận nhất.

Hai mắt của Triệu Hải Quân lóe lên: “Ý muốn của Nhất Liên, chính là của tôi.”

Liên Kiều nở nụ cười sâu xa, cứ ra vẻ đi, càng ra vẻ càng chết: “Trưởng thôn, ông thấy sao?”

Hiện giờ muốn chuyển hộ khẩu, cần trưởng thôn đóng dấu đồng ý.

Trưởng thôn liếc nhìn con trai một cái thật sâu, lại liếc nhìn Kiều Nhất Liên, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.

“Chuyện này e là có chút khó khăn, theo như quy trình thì cần phải có địa phương tiếp nhận mới được.”

Mặc dù ông ta muốn chèn ép Liên Kiều, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Liên Kiều, ông ta lại không dám làm quá.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com