Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 41



“Ồ, tôi có.” Liên Kiều định chuyển hộ khẩu đến căn nhà ở trên huyện lỵ, làm gì cũng tiện hơn.

Kiều Nhất Liên lo lắng hoảng hốt, trong đầu có vô vàn suy nghĩ, vô cùng hỗn loạn.

Không được, cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp để ngăn cản.

“Em hai, em tìm được việc làm rồi sao? Ở đâu vậy?”

Liên Kiều lạnh lùng hỏi ngược lại một câu: “Liên quan gì đến chị?”

Cô không muốn chơi cùng bọn họ nữa rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa.

Thái độ của cô quá cứng rắn, Kiều Nhất Liên rất bất an, miễn cưỡng cười nói: “Em hai à, em nói dối đúng không, lòng ham hư vinh của con gái quá cao không phải là chuyện tốt đâu, làm người phải thành thật, yên phận một chút...”

Những lời này quá khó nghe, Liên Kiều trợn trắng mắt, đi đến căn phòng ở bên ngoài, là nơi làm việc của đại đội.

Cô trực tiếp nhấc điện thoại lên bấm số: “Xin hãy nối máy với thư ký Điền giúp tôi.”

“Tôi là Kiều Nhị Liên, trưởng thôn của thôn bọn tôi có chút ngang ngược độc đoán, không chịu để tôi chuyển hộ khẩu... Anh muốn nói chuyện với ông ta sao? Được.”

Liên Kiều đưa điện thoại cho trưởng thôn: “Của ông này.”

“Là ai thế?” Trưởng thôn có chút bất mãn, gọi điện thoại phải được ông ta cho phép mới được.

Liên Kiều hất cằm, cười như không cười nói: “Ông nghe là biết thôi.”

Trưởng thôn cố nhịn cơn giận đi nghe điện thoại, nhưng sau đó lại lập tức thay đổi sắc mặt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, còn có cả chút kính sợ và khúm núm.

Sau khi cúp máy, thái độ của ông ta lập tức thay đổi, nở nụ cười nịnh nọt: “Nhị Liên à, đứa bé này đúng thật là, chuyện vui như vậy sao lại giấu mọi người chứ? Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, giờ tôi sẽ chuyển hộ khẩu cho cô.”

Cả người Kiều Nhất Liên run rẩy, không thể tin nổi, liếc mắt ra hiệu với Triệu Hải Quân.

Triệu Hải Quân không chút do dự đứng ra: “Cha à, không thể được, cô ta có thù với con, phải chèn ép cô ta cả đời, không thể để cô ta ra ngoài được, kẻo sau này cô ta quay lại đối phó với nhà chúng ta.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều thay đổi, dù trong lòng nghĩ vậy thì cũng đừng nói ra chứ.

Liên Kiều cười lạnh: “Đây có được tính là bạo lực trong thôn không? Tôi sợ quá cơ.”

Sự lạnh lùng trong lời nói của cô khiến trưởng thôn chấn động, ông ta không nói hai lời, cho Triệu Hải Quân hai bạt tai: “Chát chát.”

Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, ai nấy đều sửng sốt, chuyện gì thế này?

Hai má Triệu Hải Quân sưng tấy, hiện rõ dấu tay, cả người choáng váng, anh ta bị đánh sao? Trong đầu lóe lên một suy nghĩ: “Cha, cuộc điện thoại đó gọi cho ai vậy? Là ai đang chống lưng cho cô ta?”

Thôn trưởng hít sâu một hơi, ông ta có thể nói sao?

Hà Lan, vợ của ông ta đau lòng muốn chết: “Ba nó, sao ông có thể đánh Hải Quân được? Từ nhỏ đến lớn ông đều không nỡ đụng nó dù chỉ một ngón tay.”

Triệu Hải Quân là con trai út, học hành lại giỏi, ở nhà là người được cưng chiều nhất, cũng là tâm can bảo bối của vợ chồng thôn trưởng.

Nhưng lần này, thôn trưởng trừng mắt: “Nó thiếu đòn, tôi chỉ hận mình đã đánh nó quá ít.”

“Vì cái gì chứ?” Này không chỉ có mình Hà Lan nghi hoặc, mà Triệu Hải Quân cũng vậy.

Thôn trưởng chỉ vào cái mũi của Triệu Hải Quân đau lòng mắng: “Đồ ngu xuẩn, chưa từng thấy qua ai ngu như mày, thật sự đã phí hết mười mấy năm nuôi dưỡng mày, cái đồ vô dụng.”

Cho đứa vàng đứa bạc thì không cần, cứ nhất quyết đòi cái đứa thích gây họa, nhặt một hạt mè mà bỏ cả quả dưa hấu, đau lòng c.h.ế.t đi được.

Triệu Hải Quân ngay lập tức đỏ hốc mắt, vừa tức giận vừa ủy khuất: “Ba.”

Thôn trưởng lại hung hăng giáo huấn vài câu, quay đầu nhìn về phía Liên Kiều: “Nhị Liên à, con là người chú nhìn từ nhỏ đến lớn, chú biết con là đứa trẻ có tiền đồ xán lạn, con xem, quả nhiên là chú đoán trúng rồi, Nhị Liên, hai nhà chúng ta đời đời đều có giao tình, sau này cũng đừng chặt đứt giao tình này làm gì, tương lai chú có chuyện cần con giúp, con cũng phải giúp một tay nhé.”

Ông ta bày ra một nụ cười, cực kỳ lấy lòng, nịnh nọt vô cùng.

Người nhà họ Triệu hai mặt nhìn nhau, càng thêm khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Triệu Hải Quân nhìn không được nổi nữa: “Ba, ba thì có chuyện gì cần phải cầu cứu cô ta chứ? Thật là buồn cười mà, con và Nhất Liên tương lai sau này sẽ ăn cơm của nhà nước, chỉ có chuyện người khác cầu bọn con thôi chứ bọn con cần gì phải cầu cứu người khác? Hai người cứ đợi đó hưởng phúc đi.”

Anh ta bày ra bộ dáng giỏi giang hống hách, trông rất là trẻ trâu, ánh mắt như mọc trên đỉnh đầu.

“Xì.” Liên Kiều cười một cách xinh đẹp: “Thôn trưởng, con dâu của con trai chú lợi hại như vậy, tôi không dám trèo cao vô nhà mấy người đâu.”

Người thôn trưởng Triệu này, rất biết nịnh hót, giải quyết chuyện cho người khác cũng không công bằng, nhưng mà cũng không phải là người làm nhiều chuyện ác.

Ít nhất Kiều Mỹ Hoa khi nuôi hai đứa nhỏ, sống rất khó khăn, nhưng cũng có thể tiếp tục sống.

Không bị khi dễ, không bị đói chết, thôn trưởng Triệu cũng có góp công sức rất lớn.

Nhiều thế hệ đều ở chung với nhau, có chút tình thân.

Cho nên, Liên Kiều cũng không có quá nhiều ác cảm với ông ta.

Thôn trưởng Triệu xông đến một góc, nhặt một cây chổi lên, hung hăng đánh về phía Triệu Hải Quân: “Cho mày gây sự, cho mày không hiểu chuyện.”

Triệu Hải Quân bị đánh vào cánh tay, một trận đau nhức đánh úp lại, anh ta kêu một tiếng rồi xông ra ngoài.

Thôn trưởng Triệu chạy theo ra ngoài, đuổi theo đánh một trận tơi bời, trong miệng mắng chửi không ngừng: “Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày mới được, cái đồ hỗn hào nhà mày, có mắt không tròng, uổng cho một cặp mắt của mày.”

Ông ta ôm đùi cũng rất cực khổ, cái thằng nhóc không biết cố gắng này còn chạy ra đây phá hoại, có thể không đánh sao?

“Ba.” Triệu Hải Quân bị đánh đến mức kêu oai oái, chạy trốn khắp nơi, người nhà họ Triệu và Kiều Nhất Liên tiến lên cản, hiện trường một mảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa.

Liên Kiều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ coi như đang coi kịch, Kiều Mỹ Hoa không ngừng khuyên cô hãy tiến lên ngăn cản, cô cũng coi như không nghe thấy gì.

Đánh con cho cô xem, vậy thì cô phải đứng xem rồi.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, thôn trưởng cũng đánh đến mệt, kéo lỗ tai của con trai: “Vô đây cho tao.”

Triệu Hải Quân sống c.h.ế.t không chịu đi vào, sợ lại bị đánh ác liệt hơn.

Thôn trưởng tức đến mức trợn trắng mắt, thật là ngu xuẩn, ông ta đá Triệu Hải Quân một cái thật mạnh: “Sau này an phận một chút.”

“Nhị Liên à, chuyện trước đây con có thể xí xóa toàn bộ hay không?”

Ông ta vừa đánh vừa mắng, một loạt động tác này cũng mệt muốn c.h.ế.t đi được.

Liên Kiều cười tủm tỉm gật đầu: “Có thể, trước tiên chú bảo con dâu và con trai của chú trả lại tiền mà họ nợ tôi đi.”

Thôn trưởng ngây ngẩn cả người: “Tiền gì? Nợ khi nào vậy? Bao nhiêu?”

Liên Kiều thoải mái hào phóng chỉ vào Triệu Hải Quân: “Tôi bán anh ta cho Kiều Nhất Liên rồi, 200 tệ.”

Đám người vây xem: ...Trời ơi, Triệu Hải Quân bị chị em nhà họ Kiều bán tới bán lui sao?

Cũng không phải là hàng hóa? Sốc, sốc quá rồi!

Sắc mặt của thôn trưởng lúc xanh lúc trắng, tức đến mức cả người đều run lên, cái chuyện điên khùng gì thế này?

Kiều Nhất Liên tức đến mức bật khóc, liều mạng phủ nhận: “Không có chuyện đó, cô ta cố ý không muốn thấy chúng ta sống tốt.”

Triệu Hải Quân càng là thẹn quá hóa giận: “Đúng đúng, chính là như vậy đó, con và Nhất Liên là thật lòng yêu nhau, cô ta không chiếm được nên muốn phá hoại, còn muốn tống tiền, mau báo cảnh sát bắt cô ta đi.”

Hiện trường vô cùng ồn ào, người này thật vô nhân đạo, trở mặt không nhận người, còn muốn người ta ngồi tù, nhân phẩm thật tồi.

Đại đa số người trong thôn đều thật thà chất phác, cãi nhau nhỏ ngày nào cũng có, nhưng ai lại đòi báo cảnh sát chứ? Chỗ này của họ không cho phép như vậy.

Bà con tối lửa tắt đèn có nhau, đều là giao tình từ mấy đời trước.

Nói đến cùng, là do Triệu Hải Quân có lỗi với người ta trước, cho chút tiền bồi thường thì có sao đâu? Người trong thôn đều xử lý vấn đề như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com