Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 44



Liên Kiều hơi hơi mỉm cười: “Ừ, hai người về dọn chút đồ đi, theo chị lên huyện.”

“Được được, đợi tụi em một chút, lập tức xong ngay.” Hứa Tiểu Gia vui vẻ kéo anh trai đi, cũng không hỏi nhiều thêm một câu, tin tưởng chị họ của mình vô điều kiện.

Trần Thạch Đầu khờ khạo cười hỏi: “Nhị Liên, em thuê nhà ở trong huyện hả? Anh có thể đi theo được không?”

Liên Kiều nghĩ một chút: “Anh Thạch Đầu, anh biết quét voi tường, biết lót gạch không?”

“Biết.” Tuy rằng Trần Thạch Đầu đọc sách không nhiều, nhưng rất được việc.

Liên Kiều đang muốn tìm người làm phòng vệ sinh cho mình, vô cùng vui vẻ: “Được, anh cũng thu dọn một chút rồi theo em đi.”

Còn về mấy chuyện khác, cô không gấp, người cần gấp chính là những người nông dân muốn lên thành phố kia.

“Đúng rồi, thôn trưởng, Triệu Hải Quân nợ tôi 200 tệ, tôi cũng không cần nữa, cứ coi như là trả nợ cho nhà chú đi, tôi muốn đi cũng sẽ rời đi mà không nợ nần gì.”

...

Dọc theo đường đi, thôn trưởng đã tham dò nhiều cách, Liên Kiều đều không chút sơ hỏ, không để lộ một chút tin tức gì.

Hai anh em của nhà họ Hứa cùng Trần Thạch Đầu tò mò nghe suốt dọc đường, không dám xen mồm vào.

Tới cửa đồn công an, thôn trưởng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nhị Liên à, Hải Quân đúng là có lỗi với con, chú không xin con tha thứ cho nó, nhưng mà mong con đừng ghi hận vào nhà họ Triệu.”

Liên Kiều nhảy xuống xe bò, kéo kéo quần áo: “Mấy người không có lỗi với tôi.”

Nghe câu này, thôn trưởng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô không giận chó đánh mèo lên nhà họ Triệu là được.

Còn về đứa con trai ngu xuẩn kia, cứ để nó ăn chút đau khổ đi.

Con trai lớn rồi không nghe lời, ông ta cũng không quản được, thôi thì cứ để xã hội dạy cho anh ta cách làm người đi.

“Thôn trưởng Triệu, ông lại tới nữa à, lần này là làm chuyện gì?” Nhân viên công tác rất nhiệt tình chào hỏi.

Thôn trưởng tươi cười đầy mặt hàn huyên: “Tôi dẫn Kiều Nhị Liên của thôn chúng tôi đến để chuyển dời hộ khẩu...”

“Kiều Nhị Liên!” Nhân viên công tác kinh ngạc hô lên một tiếng, những người khác sôi nổi nhìn qua, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô.

Thôn trưởng có hơi hoảng, tình huống gì đây?

Liên Kiều thản nhiên tự nhiên nhìn lại, mỉm cười thăm hỏi, đối phương lập tức nở nụ cười, thái độ còn nhiệt tình hơn vừa rồi gấp trăm lần.

Mở miệng ra là đồng chí Kiều Nhị Liên, vô cùng thân thiết, gọi đến mức khiến cho thôn trưởng Triệu trực tiếp run rẩy trong lòng, trong tay cô rốt cuộc có bao nhiêu quan hệ.

Thủ tục rất thuận lợi, cầm giấy tờ chuyển dời, đến huyện làm thủ tục chuyển dời là được.

Vừa đi ra ngoài, liền chạm mặt với lãnh đạo của trấn, thôn trưởng cười rạng rỡ đi qua, vừa định chào hỏi.

Đối phương liền nhiệt tình kêu một tiếng: “Cháu gái Nhị Liên.”

Liên Kiều:...WTF? Từ khi nào mà cô thành cháu gái của người ta vậy?

Thôn trưởng: Trong lòng càng luống cuống, làm sao đây? Mới ra khỏi thôn có mấy ngày, sao thế giới này đã thay đổi đến mức không thể hiểu được rồi?

Lãnh đạo vô cùng nhiệt tình: “Đi đi đi, đến nhà bác ăn cơm, bác gái của con thích con lắm.”

“Thôi ạ, con còn phải nhanh chóng lên huyện làm thủ tục, lần sau nhé.” Liên Kiều biết ông ấy đặc biệt đến đây để chặn đường cô: “Có chuyện gì vậy, con có thể giúp không?”

“Cái này...” Lãnh đạo nhìn hoàn cảnh xung quanh, thôn trưởng theo bản năng lui về phía sau vài bước.

“Về chuyện vị trí của xưởng gạch, bác cảm thấy có thể chọn phía đông của thị trấn, bác đã vẽ một mảnh đất cho con rồi, thế nào?”

Ở lại trấn trên, có thể kéo theo kinh tế xung quanh, mấu chốt nhất là nộp thuế.

Liên Kiều nhịn không được bật cười: “Con đã mua một nhà xưởng bỏ hoang ở trong huyện rồi, có lẽ bác không biết, có một số việc con không làm chủ được, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác nhé.”

Lãnh đạo vốn dĩ rất thất vọng, nhưng vừa nghe lời này, mắt sáng rực lên: “Đây là con nói đó, không cho đổi ý, đây là nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng con, không được quên đâu đó nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Liên Kiều thích cái tính công bằng này của ông ấy, vì nhân dân phục vụ, không chỉ là lời nói suông.

“Yên tâm đi, có hạng mục nào tốt, con nhất định sẽ ưu tiên suy xét đến thị trấn Giang Hà trước.”

“Bác chỉ chờ mấy lời này của con thôi, ha ha ha.” Lãnh đạo thực bật cười sang sảng: “Con đường kia khi thì nào bắt đầu sửa thế?”

Liên Kiều cười tủm tỉm nói: “Lãnh đạo, bác sốt ruột quá, mới qua có mấy ngày thôi? Hơn nữa, chuyện này là do huyện suy tính, nghe theo sắp xếp thôi.”

“Tuy nói như thế, nhưng bác vẫn có hơi lo lắng.”

Đối mặt với ám chỉ của ông ấy, Liên Kiều trực tiếp cự tuyệt: “Đừng nhìn con, nhìn con cũng vô dụng.”

Cũng không tới phiên cô xen vào, được không?

Lãnh đạo rất xem trọng tương lai của cô: “Con thật sự không suy xét đến việc tiến vào hệ thống nào sao? Con là kỳ tài khó lắm mới gặp được, mặc kệ là làm ngành gì thì cũng sẽ thành công rực rỡ.”

“Không không, con không có tiếng nói ở phương diện này.” Liên Kiều không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Chờ đám người Liên Kiều rời đi, thôn trưởng yếu ớt tiến lên chào hỏi lãnh đạo, lúc này lãnh đạo mới nhìn đến sự hiện diện của ông ta: “Là ông à, Lão Triệu.”

Thôn trưởng thật cẩn thận thăm dò: “Lãnh đạo, ngài quen biết Kiều Nhị Liên sao?”

Đâu chỉ là quen biết, hẳn là vô cùng thân thuộc, mở miệng ra là cháu gái, gọi đến vô cùng thân thiết, cố tình là con trai nhà mình lại đắc tội người ta, thật là muốn mạng mà.

Biểu cảm của lãnh đạo sâu xa khó lường: “Lão Triệu à, Triệu Hải Quân là con trai của ông đúng không?”

Thôn trưởng run lên một chút, có một dự cảm chẳng lành: “Đúng, sao thế? Nó gây rắc rối à?”

“Con trai của ông là người ngu xuẩn nhất nhất mà tôi từng gặp, không ai sánh được.” Lãnh đạo ném lại câu này, nghênh ngang rời đi.

Để lại thôn trưởng phát run dưới ánh mặt trời chói chang, đáng thương, lại bất lực, còn có một trái tim tràn đầy nghi hoặc.

Ở huyện, một đám người đứng ở cửa hàng tạp hóa, xem bên này ngó bên kia, vô cùng kích động.

Liên Kiều dẫn bọn họ dạo quanh một vòng: “Nơi này sẽ mở quầy bán đồ ăn, bán màn thầu bánh bao linh tinh các thứ, trước cửa tiệm có thể để mấy cái bàn, phục vụ khách ăn đồ.”

Đôi mắt của Hứa Tiểu Gia phát sáng: “Đây là một ý hay, đối diện chính là đường lớn nhà ga, không lo không có mối.”

Cái tiệm này là của chị họ, đỉnh quá đi.

Liên Kiều dẫn bọn họ lên lầu, trên lầu hơn 50 mét vuông: “Quét dọn chỗ này một chút, mấy anh cứ ở đây, tạm thời không có giường.”

Hứa Gia Thiện rất cao hứng, chỗ này còn lớn hơn cái nhà đất mà trước kia họ ở nhiều, cũng không cần lo mưa to dột nước.

“Không sao, tụi anh có thể trải chăn. Đúng rồi, vậy em thì sao? Em ở đâu?”

Liên Kiều vung cái tay nhỏ lên: “Đi theo em.”

Trên đường đi ngang qua chợ, có người kéo theo xe đẩy bán thịt dê, vừa rao một tiếng, Liên Kiều đã vọt tới: “Con dê này tôi mua hết.”

Thời buổi này khuyết thiếu vật tư, mua thịt đều phải xếp hàng, thịt dê càng khó mua được.

Hứa Tiểu Gia nhanh chóng ngăn cản: “Chị họ, chúng ta ăn không hết, trời lại nắng gắt vậy sẽ hư mất.”

Liên Kiều kiên trì muốn mua, đều không nghe khuyên bảo.

Khiến cho Hứa Tiểu Gia vô cùng sầu muộn, có tiền cũng không thể hoang phí như vậy được.

Liên Kiều thấy thế cười nói: “Không sao, ăn không hết có thể bán mà, canh thịt dê ăn với bánh nướng hạt mè, ngon lắm đó, cứ để ở cửa hàng của chúng ta.”

Ý kiến này không tồi, Hứa Tiểu Gia có hơi ngo ngoe rục rịch: “Có thể bán hết không?”

“Đương nhiên.”

Dọc theo đường đi còn mua thêm dầu, muối, nước tương, dấm, đồ dùng sinh hoạt như nồi niêu chén đũa, bột mì vân vân, còn mua thêm mấy món ăn, à, còn mua thêm một túi gạo mà cô ngày đêm mong ngóng.

Cô tiêu xài phung phí, ba người đi theo nhìn mà líu cả lưỡi.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com