Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 43



Người nhà họ Triệu vừa định tiến lên hỗ trợ, Liên Kiều liền cầm châm lên, lạnh lùng quát: “Thôn trưởng, chú xác định là muốn đắt tội tôi sao?”

Cô có người cấp cao che chở, thôn trưởng nào dám đắc tội với cô, lúc này suy nghĩ muốn c.h.ế.t đi cũng có rồi, ông ta lớn tiếng quát: “Đều không được nhúc nhích.”

“Ba.” Triệu Hải Quân tức đến mức hốc mắt đều đỏ lên.

Thôn trưởng tát một cái lên đầu của anh ta, tại sao đánh mãi cũng không tỉnh?

“Chuyện nhà của nhà họ Kiều thì liên quan gì đến mày? Mày thật sự coi mình là con rể của nhà họ Kiều hả? Tao cho mày đi học mấy năm, chỉ để mày nhìn sắc mặt của một con đàn bà rồi hành động hả? Chuyện gì cũng nghe theo cô ta sắp xếp? Nói thật một câu, nhân phẩm của Kiều Nhất Liên không đoan chính, thân thể quá kém, ngay từ đầu tao đã không hài lòng rồi.”

Một câu phẩm hạnh không đoan chính được thốt ra từ miệng của thôn trưởng, hiệu quả vô cùng trí mạng.

Máu trên mặt của Kiều Nhất Liên đã hoàn toàn biến mất, thân thể loạn choạng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, như này rồi bảo cô ta làm sao sống tiếp ở cái thôn này được nữa?

May mắn thay, cô ta rất nhanh sẽ được lên tỉnh học, không bao giờ ở cái nơi rách nát này nữa.

Bất quá, học phí và sinh hoạt phí của cô ta còn chưa lấy được, không thể đắc tội thôn trưởng được.

Triệu Hải Quân tức giận nổi trận lôi đình: “Ba, nhân phẩm của Nhất Liên phẩm tốt lắm.”

Thôn trưởng đặc biệt thất vọng, vì một con đàn bà mà cãi nhau với ba ruột của mình, đứa con trai này chắc là nuôi giúp cho người khác rồi.

“Ép con gái ruột của mẹ nuôi rời đi, chắc đây là cái loại nhân phẩm mà chỉ có mày mới nói là tốt thôi, mắt mày mù rồi.”

Sắc mặt của Triệu Hải Quân xanh mét: “Ba, tại sao lúc nào ba cũng nói giúp cho Kiều Nhị Liên vậy? Ba lấy được lợi ích gì từ chỗ cô ta?”

Lời này quá khó nghe, Hứa Tiểu Gia thực tức giận: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Ba của anh không giúp con ruột mà ngược lại đi giúp người ngoài, chỉ có thể chính minh rằng anh quá vô dụng, vô dụng đến mức khiến cho ba của anh thà giúp cho người có lý lẽ chứ không giúp người thân của mình đó.”

Sắc mặt của Hứa Gia Thiện cũng khó coi: “Đúng vậy, em họ của tôi là người tốt, anh không xứng với em ấy, chỉ có thể xứng cùng người con gái xấu xa thôi.”

Khóe miệng của Liên Kiều hơi cong: “Nghe xem, ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết.”

Triệu Hải Quân oán khí tận trời: “Quần chúng cái gì? Rõ ràng là anh em họ của cô, cá mè một lứa, một đám vô dụng.”

Liên Kiều cũng không tức giận, ngược lại còn cười ngọt ngào: “Anh họ, em muốn mở xưởng, anh tới giúp em quản lý đi.”

Mọi người kinh ngạc vô cùng, người trong thôn không dám tin nhìn Liên Kiều.

Hứa Gia Thiện vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Mở xưởng gì?”

Mấy ngày không gặp, cô là muốn bay lên trời rồi.

Tuy rằng đã sớm biết cô em gái họ này không phải hạng người tầm thường, nhưng như thế này thì cũng quá nhanh rồi.

Lần này Liên Kiều trở về, trừ bỏ dời hộ khẩu, chính là mời chào lao động, mở xưởng cần có công nhân, làm cùng với người xa lạ, không bằng tìm người trong thôn.

Một là, dễ khống chế, hai là, cũng coi như dành một phúc lợi cho thôn dân, ba là, đặt một nền móng cho bản thân, một mũi tên trúng ba con nhạn.

“Xưởng gạch, anh có người nào đáng tin cậy không, có thể đề cử cho em, tạm thời em cần 30 người.”

Mở xưởng gạch? Lần trước còn báo trước một câu, có phải lúc đó cô đã chuẩn bị xong rồi không? Hứa Gia Thiện đột nhiên sinh ra lòng kính sợ với cô.

Ánh mắt của Hứa Tiểu Gia trông mong nhìn Liên Kiều: “Chị họ, thật sao? Em có thể đi không?”

Liên Kiều cười tủm tỉm gật đầu: “Đương nhiên có thể, có nhiều việc quá, chị cần người giúp, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà,”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Hứa Tiểu Gia vui vẻ ra mặt, Hứa Gia Thiện lại có hơi bất an: “Tụi anh có thể làm cái gì? Tụi anh cái gì cũng không biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không sao cả, em biết.” Trong lòng của Liên Kiều đã sớm có tính toán: “Em chỉ có một yêu cầu với hai người, đó là nghe lời em, bảo hai người làm gì thì làm cái đó, chỉ đơn giản vậy thôi, tiền lương mỗi tháng là 40 tệ, sau này xem tình huống có thể tăng lên.”

Ánh mắt của anh em nhà họ Hứa sáng ngời, hiện tại tiền lương của công nhân cũng không tới được con số này.

Người trong thôn nhịn không được, hưng phấn vây lại đây: “Nhị Liên à, chúng ta đều là người một thôn, bà con tối lửa tắt đèn có nhau, đáng tin hơn người khác nhiều, chúng ta đến giúp con cho nhé.”

“Chúng ta có sức lực, mấy chuyện khác thì không được, chuyện cần dùng sức gì cũng làm được hết.”

Cũng có người cậy già lên mặt: “Đúng đúng, con là người mà chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, không giúp con thì có thể giúp ai chứ?”

Liên Kiều nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Không phải là không thể, nhưng vào xưởng thì phải kiểm tra.”

Có người không hiểu: “Không phải là con mở xưởng sao? Lời con nói mới tính, ai có thể phản đối chứ? Còn kiểm tra cái gì?”

Liên Kiều cũng là muốn chọn người tốt: “Con chỉ cần 30 người, chừa 10 vị trí cho anh họ, còn lại 20 vị trí thì nên cho ai mới tốt đây?”

Sắc mặt của mọi người biến đổi: “Tôi, tôi, tôi.”

“Cho tôi cho tôi, Nhị Liên à, chúng ta đều là họ Kiều, là cùng một họ, chúng ta có quan hệ m.á.u mủ mà.”

Kiếm ăn trên mảnh đất này khó khăn quá, không có tiền, không có bảo đảm, còn mệt như chó.

Có thể vào xưởng, đối bọn họ mà nói, là bước ngoặc lớn nhất của đời người, là hy vọng của toàn bộ gia tộc.

“Nhị Liên, chọn anh đi, sức của anh lớn, biết xây nhà, cái gì anh cũng nghe lời em, em nói cái gì thì sẽ là cái đó.”

Liên Kiều nhìn anh ta một cái, người đó tên là Trần Thạch Đầu, là người nhỏ nhất trong nhà, con người của anh ta thành thật, rất được việc.

“Được, anh Thạch Đầu, cho anh một vị trí.”

Mọi người ngây ngẩn cả người, cuộc kiểm tra này có phải là quá tùy tiện rồi không?

Cũng có người thông minh phản ứng lại, người ta muốn chính là nghe lời! Thành thật! Yên phận!

Những người khác nghe tin đuổi tới, vì mấy cái vị trí đó mà tranh giành đến sức đầu mẻ trán.

Kiều Nhất Liên ngẩn ngơ nhìn một màn này, đầu óc trống rỗng, sao có thể?

Cô ta vất vả lắm mới ép người tới gắt gao, sao lại không chịu sự khống chế vậy?

Thời buổi này xây xưởng dễ dàng như vậy sao? Đùa cái gì vậy?

Một học sinh trung học phổ thông bình thường, dù có thông minh đến mấy thì cũng có giới hạn.

Nhìn Liên Kiều bị mọi người vây quanh ở chính giữa, trong mắt của cô ta đều là sương mù: “Em gái, sao em lại nói dối nữa rồi, lừa những người thành thật trong thôn, lương tâm của em không thấy đau hay sao?”

Dù sao cũng đã xé rách da mặt, người bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa.

Triệu Hải Quân cũng đi theo châm chọc mỉa mai: “Đúng vậy, khoác lác vừa thôi, cô cho rằng mình là ai? Nói xây xưởng là xây hả? Trấn có đồng ý chưa? Có sự đồng ý của các bên liên quan chưa? Mấy thủ tục cô làm xong chưa? Ha ha, Kiều Nhị Liên, cô chính là cái loại dối trá không biết ngượng, cho nên tôi mới chướng mắt cô.”

Anh ta nói chuyện rất khó nghe, thôn trưởng ngăn cản không kịp, ông ta nhắm mắt, cảm giác thật mệt tim.

Đúng là ngu xuẩn, loại này đã hết thuốc chữa rồi.

Lòng nhiệt tình của người trong thôn như bị một chậu nước lạnh tạt cho dập tắt, họ hai mặt nhìn nhau, cũng có đạo lý.

Hứa Gia Thiện căn bản chướng mắt cái tên công tử bột này: “Chị họ của tôi không phải loại người như vậy, chị ấy có năng lực hơn anh đó.”

Hứa Tiểu Gia nhẹ giọng an ủi nói: “Chị họ, đừng có quan tâm cái tên tiểu nhân đê tiện này, một đôi đê tiện, họ chính là không muốn chị sống tốt thôi. Chị họ, em tin chị.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com