Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 50



Đồ đạc đều được đặt ở phòng bên, chất cao như một ngọn núi, Hứa Gia Thiện và ba người còn lại đều sửng sốt.

Tài xế đến chào một tiếng: “Cô Kiều, tôi đi đây.”

Liên Kiều nhiệt tình khuyên nhủ ông ấy ở lại: “Xin hãy ở lại ăn cơm.”

Tài xế vội vàng quay lại: “Không được, tôi phải quay về báo cáo kết quả công việc.”

Liên Kiều nhét cho ông ấy vài quả táo và một gói bánh quy để ăn lót dạ trên đường đi.

Sau khi tiễn người đi, cô quay lại thì thấy mọi người đang ngơ ngác nhìn mình.

“Tiểu Gia, tối nay chúng ta ăn gà hấp muối, thịt lợn kho, cá kho, giăm bông và canh bắp cải.”

Nói tới đồ ăn, hai mắt của Hứa Tiểu Gia sáng lên: “Được ạ.”

Cậu ấy có niềm đam mê bất tận với việc ăn uống, có lẽ là do sợ hãi cái đói nghèo.

Liên Kiều thấy đồ nội thất đều đã làm xong, chỉ còn lại việc sơn màu, không tệ, hiệu suất nhanh thật.

Nhà đã được dọn sạch sẽ, vách ngăn nhà vệ sinh, cống thoát nước cũng xong, chỉ chờ gạch gửi tới nữa thôi.

“Làm tốt lắm, ngày mai gạch và bồn cầu sẽ được giao đến, lại cố gắng thêm một chút nhé.”

Thạch Đầu cười một cách ngốc nghếch, cô em hàng xóm này thật sự rất đỉnh, trước đây thật sự không nhận ra.

Hứa Gia Thiện do dự một lát: “Em họ, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy thế?”

Nhìn người anh họ rõ ràng đang rất bất an của mình, Liên Kiều mỉm cười nói: “Chữa bệnh cứu người.”

Hứa Gia Thiện tỏ vẻ bối rối, dạo này bác sĩ kiếm được nhiều tiền thế sao?

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời cô nói, anh cảm thấy yên tâm hơn, miễn là cô không trộm cướp.

Cô luôn làm mọi việc một cách có chừng mực.

Đồ ăn vừa được bưng lên, Liên Kiều liền gắp một miếng thịt giăm bông, mặn mặn vừa miệng, còn mang theo chút vị ngọt.

“Tay nghề của Tiểu Gia ngày càng tốt đó.”

“Do chị họ dạy tốt đó ạ.” Hứa Tiểu Gia được khen ngợi, vui đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Liên Kiều nói rằng cô sẽ dạy, nhưng cô chỉ nói chứ không làm, chỉ ở bên cạnh hướng dẫn, khi nào thêm nguyên liệu, khi nào thêm nước, cô nói rất rõ ràng lành mạch, nhưng để cô tự tay làm thì thôi quên đi.

Sau khi mọi người vui vẻ dùng bữa xong, Hứa Gia Thiện lấy ra một sấp tiền nói: “Đúng rồi, đây là số tiền chúng ta kiếm được.”

Anh ấy làm việc rất cẩn thận, còn ghi vào sổ sách, mỗi một khoản tiền đều ghi rất rõ ràng.

“Việc kinh doanh có tốt không?” Liên Kiều lấy giấy bút ra tính toán lợi nhuận, sau khi trừ chi phí, ngày đầu tiên kiếm được tám mươi.

Mấy ngày tiếp theo cô cũng không nhàn rỗi, cô làm bánh quy mè và bánh bao nhân thịt, cũng kiếm được không ít, tổng số tiền là hơn 200.

Hứa Tiểu Gia hưng phấn đến nỗi chân tay múa may loạn xạ: “Tốt lắm ạ, ai cũng xếp hàng mua! Đến chiều thì bán hết sạch! Rất nhiều người đều thất vọng, chị họ, em phát hiện làm đồ ăn rất dễ kiếm tiền.”

Ngày đầu tiên quán đã đóng cửa sớm, không còn thịt cừu để bán, nghĩ đến chuyện này cậu ấy có chút không cam lòng, nên khuyến khích anh trai làm ra hai món ăn, bán thử trước.

Thật không ngờ nó lại được yêu thích đến như vậy, ngày nào cũng có người xếp hàng mua.

Vị trí của cửa hàng rất tốt và một số người đi xe buýt đường dài đến đây để mua đồ ăn.

“Đương nhiên.” Liên Kiều có chút kinh ngạc, Hứa Tiểu Gia khá có tố chất kinh doanh, đầu óc nhạy bén, linh hoạt. “Vậy ngày mai em vẫn định đi bán à?”

Hứa Tiểu Gia không chút do dự nói: “Em nghe theo chị họ.”

Mặc dù cậu ấy bị ám ảnh bởi cảm giác thỏa mãn khi kiếm được tiền nhưng tất cả những thứ này đều thuộc về chị họ cả.

Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Được rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục, chỉ cần không sợ cực khổ là được.”

Hứa Tiểu Gia rất vui vẻ: “Sao lại cực khổ chứ? Em rất thích cuộc sống hiện tại của mình.”

Cuộc sống mà có mục tiêu thì sẽ sống càng thú vị đặc sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hứa Gia Thiện cũng nghĩ như vậy, so với cuộc sống trước kia thì bây giờ cũng xem như anh đang được hưởng phúc rồi.

Sống trong nhà gạch, công việc mỗi ngày cũng chỉ làm bánh bao và bán bánh bao.

Còn về việc ăn uống, nhìn xem, ba ngày thì hai bữa được ăn cá ăn thịt, còn có cơm trắng.

Đây giống như là một giấc mơ, đây là những ngày tháng tuyệt vời mà trước kia anh ấy còn không dám tưởng tượng đến.

Chỉ sau vài ngày không gặp, tâm hồn anh em họ Hứa đã thay đổi rất nhiều, họ không còn buồn bã và im lặng nữa.

Họ đã nhìn thấy hy vọng!

Sự thay đổi này cũng khiến Liên Kiều rất vui mừng: “Vậy thì hãy cố gắng kiếm tiền, rồi cố gắng mua một căn nhà trong thị trấn.”

Hứa Gia Thiện sửng sốt: “Mua nhà ở thị trấn? Làm sao có thể?”

Anh ấy chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút và quay lại thôn Thanh Thủy để xây vài ngôi nhà gạch.

Liên Kiều ăn xong cảm thấy hơi nóng, liền xắn tay áo lên nói: “Nhà trong thị trấn không đắt, giống như căn nhà này của em, giá thị trường chỉ khoảng một ngàn.”

Bây giờ không có chuyện đầu cơ bất động sản, tất cả chỉ là do đơn vị phân phối.

Khóe miệng của Hứa Gia Thiện giật giật, một ngàn không đắt sao? Trong người của hai anh em họ chỉ có mười tệ, mà đó còn là mượn của cô nữa chứ.

Lương hiện tại là 40 tệ, tức là một năm là 480 tệ, phải dành dụm mấy năm mới mua được một căn.

Hứa Tiểu Gia đang định nói gì đó thì nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Liên Kiều, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chị họ, chị mua đồng hồ à?"

“Ừ, chị mới mua đó.” Nhìn cặp mắt sáng long lanh của cậu ấy, Liên Kiều thuận tay tháo đồng hồ ra, “Muốn xem thì xem đi.”

Hứa Tiểu Gia hưng phấn cầm đồng hồ, thích đến mức không rời tay.

“Chị họ, em sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, rồi cố gắng mua một chiếc đồng hồ!”

“Cố lên nhé.” Liên Kiều đột nhiên đứng dậy: “Chị có mua quà về cho mọi người, để chị đi lấy.”

Cô mua cho mỗi người một bộ quần áo, áo sơ mi trắng và quần đen, tuy đơn giản nhưng khiến mọi người đều vui vẻ.

Quần áo của họ đều đã rách rưới, chắp vá lại rồi vẫn rách, còn rất quê mùa.

Anh Thạch Đầu kích động đến mức hai mắt đều đỏ lên: “Anh cũng có sao?”

“Đúng vậy, em sẽ không đối xử tệ với người làm việc cho em.” Liên Kiều chỉ coi đó là đang phát quần áo đi làm, cấp dưới của cô mặc quần áo rách nát, cô cũng sẽ mất mặt, phải không?

Nhưng đối với những người đàn ông này mà nói, đây là một tình cảm nặng nề.

Chưa từng có ai đối xử với họ như thế này!

Liên Kiều có quá nhiều việc phải làm: “Ngày mai em và anh Thạch Đầu ở nhà làm việc, còn anh họ và Tiểu Gia tiếp tục bán bánh bao, cố gắng kiếm thêm tiền.”

Tiền ít thì cũng là tiền, cứ tích lũy dần dần thôi.

“Được.”

“Ngày mốt, Tiểu Gia sẽ một mình bán bánh bao, anh họ và anh Thạch Đầu theo em đến xưởng, chúng ta sẽ dựng khung trước.”

“Được, tất cả đều tùy vào em.”

Nghe có vẻ tràn đầy hy vọng! Có vẻ như một ngày mai tốt đẹp hơn đang ở ngay trước mắt.

Những ngày tiếp theo, mọi người đều bận rộn từ sáng đến tối, cô thuê vài người thợ có kinh nghiệm ở lò nung, với kiến

thức lý thuyết phong phú và sự hỗ trợ của chính quyền huyện, cô mới cùng nhau bắt đầu xây khung.

Hứa Gia Thiện và Thạch Đầu luôn đi theo bên cạnh cô, xem cô tự tay xây dựng một xưởng lò nung từ hai bàn tay trắng, họ vô cùng ngưỡng mộ cô.

Cô biết rất nhiều thứ, thậm chí còn biết rõ cách nung gạch đỏ, lại tự mình làm ra một mẻ khiến các bậc thầy đầy kinh nghiệm cũng phải kinh ngạc.

Lúc đầu còn có những người ỷ mình lớn tuổi, nhưng đã bị Liên Kiều hạ gục bằng hàng loạt cú vả mặt, họ đã trở thành người hâm mộ trung thành của cô.

Ai có thực lực thì có quyền lên tiếng, đơn giản thế thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com