Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 51



Khi đi theo cô, Hứa Gia Thiện và anh Thạch Đầu đã học được rất nhiều điều, tầm nhìn của họ được mở rộng, họ tiến bộ vượt bậc mỗi ngày.

Vào buổi tối, Liên Kiều cũng dạy cho ba người, ngày nào cũng không thể bỏ qua, nhồi nhét những kiến

thức kinh tế cơ bản nhất vào đầu họ.

Liên Kiều giao cho Hứa Gia Thiện chức vụ phó giám đốc nhà xưởng, chịu trách nhiệm quản lý, anh Thạch Đầu là tổ trưởng tổ sản xuất, phụ trách sản xuất.

Thực chất, xưởng sản xuất lò nung rất đơn giản, bạn chỉ cần nắm vững công thức rồi tuyển một nhóm công nhân thực hiện công việc dây chuyền lắp ráp.

Trong lúc đó, Hứa Gia Thiện quay về một chuyến, mang đến hơn hai mươi người bạn đồng hành, tất cả đều là những chàng trai trẻ khỏe, có nhân cách tốt và có quan hệ tốt với anh ấy.

Xưởng lò nung vốn là một nhà xưởng bỏ hoang, tường bao xung quanh đã sụp đổ, chỉ còn lại một khu nhà xưởng đổ nát và một cổng nhà.

Ưu điểm duy nhất là nó có diện tích hơn mười mẫu, đủ để sử dụng.

Lô gạch đỏ đầu tiên do Liên Kiều sản xuất được dùng để xây tường và xây phòng cho nhà xưởng.

Khi những người này đến, Liên Kiều đã đào tạo họ và hướng dẫn họ xây một dãy nhà làm nơi ở cho nhân viên.

Hứa Gia Thiện và anh Thạch Đầu đã chuyển đến nhà xưởng ở, ăn uống và sinh hoạt cùng mọi người, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng và hứng khởi, hận không thể làm việc cả 24 tiếng không muốn ngủ.

Không còn có cách nào, làm ăn tốt như vậy, vừa khai trương đã có người xếp hàng dài, người đang xây nhà cũng đến mua gạch.

Toàn huyện chỉ có hai nhà xưởng sản xuất lò nung, cung không đủ cầu.

Người Trung Quốc có một thói quen, khi có một ít tiền trong tay, việc đầu tiên họ làm là xây một ngôi nhà, biến một ngôi nhà bằng đất thành một ngôi nhà bằng gạch là ước mơ của vô số người.

Người chỉ lo không mua được gạch chứ không lo không bán được gạch.

Vừa bắt đầu họ đã đi đúng hướng, giờ lại bắt đầu chuẩn bị tuyển dụng công nhân.

Về phần tiệm tạp hóa, cô giao cho Hứa Tiểu Gia, cậu ấy say mê với niềm vui kiếm tiền, mỗi ngày đều kiếm được tiền, cầm được tiền tươi trên tay, cảm thấy sung sướng vô cùng.

Cô chỉ gọi vài cuộc đã có người giao hàng đến tiệm, các loại thực phẩm, dầu, muối, nước tương, giấm đều được bày biện ngay ngắn để mọi người lựa chọn.

Ngoài cửa tiệm có cửa kính thủy tinh, ngày nào cũng bán bánh hấp, sữa đậu nành và các loại cháo, kinh doanh rất tốt.

Hứa Tiểu Gia một mình bận rộn tới lui, tuyển thêm ba người phụ giúp việc, là vợ của anh em Trần Hướng Đông, chị Lý và chị Tiền, còn có một người là hàng xóm kế bên nhà, thím Ngô.

Ba người bận rộn làm đồ ăn từ sáng đến tối nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết và cần cù.

Họ đều không có công việc chính thức, chỉ làm những công việc lặt vặt và may vá ở nhà, thu nhập không nhiều, không giống như bây giờ, họ có mức lương cố định hàng tháng, dựa trên biểu hiện và hiệu suất công việc thì cuối năm còn được thưởng thêm.

Một tháng vội vã trôi qua, Liên Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hiếm hoi được ở nhà ngủ nướng.

“Đinh đong.” Có tiếng gõ cửa.

Liên Kiều khẽ cau mày, bất đắc dĩ đứng dậy, muốn ngủ nướng cũng khó quá mà. “Thím Ngô à.”

Thím Ngô lo lắng nói: “Nhị Liên à, mẹ con đến rồi, còn mang theo rất nhiều người.”

Nhìn một cái là biết đã xảy ra rắc rối khiến mọi người lo lắng.

Liên Kiều nhướng mày: “Ở tiệm sao ạ?”

“Đúng rồi.”

“Được rồi ạ, thím cứ đi trước đi, một lát con sẽ qua.”

Kiều Mỹ Hoa đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn tiệm tạp hóa, đây chẳng lẽ là do con gái bà ấy mở ra sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Các bà bảy bà tám xung quanh bà ấy không ngừng bàn tán: “Mỹ Hoa à, nửa đời còn lại của bà xem ra là có thể dựa vào nó rồi, nuôi dạy được một đứa con gái giỏi, nó giỏi như vậy, sau này không cần phải làm việc nữa rồi.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

“Cái gì mà dựa vào được chứ? Người ta có tiền mở tiệm, thế mà lại không cho Mỹ Hoa lấy một xu nào, còn để bà ấy đi mượn tiền khắp nơi, cái này mà gọi là con gái ngoan gì chứ? Mỹ Hoa à, bà dạy dỗ lại con bé cho tốt, để nó hiểu chuyện một chút, còn về cái tiệm này, sao mà để người khác quản lý được? Bà là mẹ ruột đó.”

“Đúng vậy đó, có thân với người nhà họ Hứa đến mấy thì sao có thể thân thiết hơn mẹ ruột của mình được? Mỹ Hoa, bà đừng sợ, chúng tôi đều ở đây để giúp bà.”

“Xưởng lò nung đã thuê rất nhiều người từ thôn Thanh Thủy như vậy, nhưng không thuê người của thôn Điềm Thủy chúng ta, cái con bé hai này thật sự không hiểu quy tắc, nào có chuyện làm như thế này được? Lần này tôi phải nói chuyện với con bé cho rõ mới được.”

Rõ ràng đã nói rằng sẽ tuyển những người của thôn Điềm Thủy, nhưng không biết vì sao lại không thu người.

Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của người thôn bên cạnh, họ rất tức giận.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói gì về tôi đó?”

“Con... Con là bé hai?”

Mọi người đều sửng sốt, gần như không dám nhận người, cô gái ngày xưa da đen gầy gò, bây giờ sắc mặt đã hồng hào, da cũng trắng lên, thân trên mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc váy kẻ sọc đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu be, tóc dài ngang vai, đen nhánh bóng loáng, sành điệu như một cô gái thành phố.

Ngay cả Kiều Mỹ Hoa cũng sửng sốt, không khỏi thắc mắc, đây có phải là con của bà ấy hay không?

Liên Kiều cười nhạt: “Mẹ của Nhất Liên à, có chuyện gì không ạ?”

Mũi của Kiều Mỹ Hoa chua xót, vô cùng buồn bã, thím Lý ở một bên hét lớn: “Sao lại gọi là mẹ của Nhất Liên? Bé hai à, sao con lại như vậy? Con cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm những chuyện lố bịch như vậy, sẽ bị người khác chê cười đó.”

Họ theo đến đây để giúp chèn ép Liên Kiều, để cô cho họ lợi ích, tốt nhất là chuyện gì cũng nghe theo sắp đặt của họ.

Liên Kiều còn chưa ăn sáng, liền cầm hai cái bánh bao nhân thịt cùng một cốc sữa đậu nành chậm rãi ăn: “Ai dám cười nhạo tôi?”

Dáng vẻ bất cần của cô căn bản là không để những người này vào mắt.

Trước đây thông báo cho họ đến sát hạch, họ đều càu nhàu, đủ loại bất mãn, đủ loại yêu cầu, vậy thì thôi vậy, cũng không phải nhất định phải có họ.

Có rất nhiều người lao động khỏe mạnh đang tranh giành những vị trí đó.

Thím Lý cau mày nói: “Cái con bé này, tính tình của con vẫn nóng nảy như vậy, sẽ không lấy chồng được đâu, những thanh niên trong thôn đều thích người dịu dàng hiền thục.”

Liên Kiều vui vẻ nói: “Thím nghĩ nhiều quá, đừng nói là trong thôn, trong cả toàn bộ cái huyện lị này thật sự không có người nào có thể khiến cho tôi để mắt tới cả.”

Họ vẫn coi cô là cô bé Kiều Nhị Liên tội nghiệp ở trong cái thôn đó à.

“Con...” Thím Lý nghẹn một họng, bà ta có hai đứa con trai đều còn độc thân, không lấy được vợ, bà ta là đang nhìn trúng Kiều Nhị Liên.

Tuy nhiên, mới nói được có hai câu, người ta đã khiến cho bà ta nghẹn họng không nói nên lời.

“Mỹ Hoa, bà mau nói mấy câu đi.”

Kiều Mỹ Hoa hít một hơi thật sâu nói: “Bé hai à, nghe nói con vừa mở tiệm tạp hóa vừa mở xưởng, con lấy đâu ra tiền vậy?”

Liên Kiều lạnh nhạt nhìn bà ấy một cái, bà ấy càng ngày càng gầy gò xanh xao, “Thì cứ kiếm tiền thôi, một việc đơn giản như kiếm tiền thì còn cần phải hỏi sao?”

Đối với cô mà nói, kiếm tiền giống như mở vòi nước, vừa mở là có tiền chảy ra.

Sự thờ ơ và mạnh mẽ toát ra từ trong xương cốt khiến trái tim của Kiều Mỹ Hoa thắt lại, bà ấy ngơ ngác nhìn cô.

Thím Tống ở một bên lên tiếng: “Nếu đã có thể kiếm tiền như thế này, thì hãy trả hết nợ cho chúng tôi đi.”

Liên Kiều bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nợ gì? Tôi nhớ đã trả hết trước khi rời đi rồi.”

Cô không lấy một trăm chín mươi nhân dân tệ đi, mà đã đem nó trả hết số nợ cho gia đình rồi, không nợ bất kỳ ai cả.

Từ đầu đến cuối, cô đã hoàn thành trách nhiệm của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com