Người cảnh sát tức giận nói: “Đó là bởi vì cô ấy là người cao thượng, làm việc tốt không để lại tên, cũng không đòi hỏi sự cảm kích của mấy người, nhưng ai ngờ rằng, mấy người lại đối xử như vậy với cô ấy? Bắt nạt một người là ân nhân của mình, đồ không có lương tâm, về chuyện này cấp trên nhất định sẽ tới hỏi cho mà xem.”
Nghe nói, nhà họ Phương ở tỉnh lỵ đối xử đặc biệt với cô, vô cùng quan tâm đến cô, trong quận thậm chí còn ủng hộ cô, có thể nói, bây giờ thân phận của cô đã không tầm thường, trong quận không có ai dám đắc tội với cô.
Cô cũng không phải là người hống hách, đối với ai cũng lịch sự khách sáo, cô lịch sự với mọi người, rộng lượng tử tế, tố chất rất cao, được mọi người vô cùng yêu mến.
Những người trong thôn này thật là thiển cận, càng kỳ lạ hơn là mẹ của cô, không bảo vệ con gái mình mà lại đi giúp đỡ người ngoài, bộ có bệnh à.
Chẳng trách mối quan hệ giữa hai mẹ con lại rạn nứt, đến mức không thể hàn gắn lại được.
Người trong thôn cũng đã có suy nghĩ muốn c.h.ế.t đi rồi, họ cay đắng bật khóc, không biết là đang hối hận hay là đang sợ hãi nhỉ?
Kiều Mỹ Hoa thì cảm xúc lẫn lộn, khóc còn đau lòng hơn bất kỳ ai. Chuyện của cô con gái này bà ấy không hề biết gì cả, tại sao lại không nói cho bà ấy biết chứ?
Tuy nhiên, bọn họ nghĩ gì, Liên Kiều hoàn toàn không hề quan tâm.
Cô đeo cặp đi ra ngoài, trực tiếp đi đến tỉnh lị, việc của hôm nay thì nên làm trong hôm nay.
Cô có thù tất báo, là cái loại trả thù quang minh chính đại ấy.
Tại tỉnh lị, trước cổng trường Đại học Y, Liên Kiều lại đứng ở đây một lần nữa, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Kịch hay sắp bắt đầu rồi, Kiều Nhất Liên, chị đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đã đến lúc chị trả lại những gì mà chị đã nợ tôi rồi!
Cô nói chuyện phiếm cùng chú bảo vệ gác cổng, tìm hiểu tình huống, chỉ chốc lát sau liền thu thập được thông tin mà mình muốn.
Cô nhướng mày, cười mỉm chuẩn bị làm một trận lớn.
“Kiều Nhị Liên.”
Liên Kiều vừa quay đầu lại, kinh ngạc a lên một tiếng, thế mà là Thẩm Kinh Mặc và Đỗ Hành. Tại sao lại là bọn họ?
Vẻ mặt của Thẩm Kinh Mặc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Thật sự là em à? Sao em lại ở đây?”
Liên Kiều tùy tiện tìm một lý do: “Nghe nói đồ ăn ở căn tin của trường người ta rất nổi tiếng, tôi muốn đến thử một chút.”
Thẩm Kinh Mặc cùng Đỗ Hành nhìn nhau, thấy được sự hứng thú trong mắt lẫn nhau.
Một thân đằng đằng sát khi này, rõ ràng là đến gây sự mà!
“Cùng nhau đi, bọn anh cũng đi nếm thử.”
Xem kịch thì không sợ phiền phức, bọn họ cũng rất thích xem náo nhiệt.
Liên Kiều nhìn bọn họ một cái thật sâu, cũng được, thích xem thì xem đi.
Cô nói rằng mình là thân thích của hiệu trưởng, con người ở những năm này đều rất chất phát, chú bảo vệ gác cổng nhìn thấy cử chỉ hào phóng của cô, ăn mặc cũng chỉnh chu, tin cô một cách dễ dàng, để họ vào trong trường.
Nhìn xem, đâu có giống người xấu đâu.
Vừa vào khuôn viên tường, mục tiêu của Liên Kiều rất chính xác, cô trực tiếp tìm phòng học của năm nhất.
Hôm nay lớp học có rất nhiều người, toàn bộ học sinh của niên khóa đều ở phòng học lớn này.
Ba người len lén đi vào bằng cửa sau, ngồi ở vị trí cuối cùng, không khiến người nào chú ý.
Giáo sư trên bục giảng đầu đầy tóc bạc, khí chất nho nhã, giảng bài cho các sinh viên những kiến thức cơ bản nhất.
Ba người Liên Kiều đều là sinh viên học y, hơn nữa còn là những người tài giỏi ưu tú trong ngành, đều có thể nghe hiểu bài giảng của giáo sư, còn nghe đến say sưa.
Từ góc độ khác nghe giảng, cũng có chút thú vị.
Trong lớp học, vị giáo sư lớn tuổi gọi tên vài sinh viên, bảo họ đứng lên trả lời câu hỏi, có người thì trả lời lưu loát, có người thì ấp a ấp úng.
“Trò Kiều Nhị Liên, trò trả lời xem.”
Thẩm Kinh Mặc sửng sốt một chút, hạ giọng hỏi: “Sau giáo sư biết tên của em thế? Em từng đến đây rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều cười như không cười: “Không có, tôi cũng thấy kỳ lạ đây.”
“Suỵt, đừng nói chuyện, mau đứng lên.” Đỗ Hành nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhưng xảy ra chuyện ngoài dự kiến của bọn họ, họ thấy một cô gái ngồi ở dãy bàn đầu tiên đứng dậy: “Thưa thầy, câu hỏi này...”
Cô gái kia mặc một chiếc áo lông mỏng, mái tóc được buộc lên bằng một chiếc khăn tay, dáng vẻ rất lịch sự.
Thẩm Kinh Mặc ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía Liên Kiều: “Có người cùng tên với em sao? Trùng hợp vậy à?”
Đây chính là nguyên nhân mà cô đến trường sao?! Hình như đã biết được một bí mật gì đó!
“Ha hả.” Liên Kiều tiếng cười có chút lạnh lẽo.
Thẩm Kinh Mặc giật mình, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, tuy rằng chỉ nhìn bóng lưng của cô gái đó, nhưng âm thanh này có hơi quen, giống như là đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Giác sư trên bục giảng khe khẽ gật đầu: “Câu trả lời của trò Kiều Nhị Liên đúng rồi, nhưng chưa đầy đủ, còn có ai muốn bổ sung không?”
“Em ạ.” Liên Kiều giơ tay phải lên, thong thả ung dung đứng lên: “Thưa thầy, để em trả lời ạ.”
Cái bóng dáng mỏng manh kia run lên, dường như là đang vô cùng khiếp sợ, cứng đờ ngay tại chỗ.
Liên Kiều nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, khóe miệng cong lên, tìm thấy chị ta rồi!
Cô đối với trung y học biết rõ như nắm trong lòng bàn tay, hạ bút thành văn, nói vô cùng rõ ràng rành mạch, mọi người nghe đến mức mơ hồ.
Cũng khiến cho ánh mắt của vị giáo sư lớn tuổi lóe lên, đúng là một nhân tài, ông ấy không khỏi sinh lòng thương tiếc nhân tài.
“Bạn học này, trò có hơi quen mặt, trò tên gì?”
Liên Kiều cười ngọt ngào: “Kiều Nhị Liên ạ.”
“Cái gì?” Giáo sư ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía nữ sinh ngồi ở hàng đầu tiên, chỉ thấy khuôn mặt kia đang trắng bệt, trắng như giấy, có hơi dọa người.
Liên Kiều lớn tiếng giới thiệu bản thân: “Kiều trong nhị kiều, hai trong một hai, liên trong hoa sen.”
Một học sinh nam nhịn không được thốt lên: “Trùng hợp quá, lớp chúng ta vậy mà có hai người trùng tên, thật sự là duyên phận đó.”
Liên Kiều đứng lên, chậm rì rì đi về phía trước: “Là nghiệt duyên đi, chị gái thân yêu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Lời này vừa thốt lên, cả phòng học ồ lên, mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào bạn học của mình.
“Nhị Liên, tại sao cô ấy lại kêu bạn là chị vậy?”
Sắc mặt của cô gái kia trắng bệch, cả người vẫn luôn run rẩy, áp lực vô hình làm cho cô ta hận không thể bỏ chạy ngay lập tức, nhưng cô ta không thể: “Mình không quen cô ấy.”
Cô ta nghiến răng ken két, nỗi sợ hãi trong lòng chỉ có một mình bản thân biết.
Liên Kiều đi đến trước mặt cô ta, cười rất ngọt ngào: “Chà, không quen tôi? Chị chắc chưa?”
Kiều Nhất Liên như gặp quỷ mở to hai mắt, không dám tin, tại sao cô ta lại tìm được đến đây?
Tại sao cô ta lại muốn xuất hiện? Tại sao?
Cô ta đã biết được từ khi nào? Cô ta muốn làm cái gì?
Không được, bản thân không thể ngồi chờ chết, Kiều Nhất Liên cố gắng làm chính mình khôi phục bình tĩnh, cười nhẹ: “Vị tiểu thư này, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?”
Thẩm Kinh Mặc cũng thấy được diện mạo của Kiều Nhất Liên, còn có cái gì không hiểu nữa?
“Kiều Nhất Liên, cô đổi tên khi nào vậy? Còn cố tình đổi thành tên của em gái mình, thật sự thú vị.”
Lời này có thâm ý, khiến vị giáo sư trên bục giảng nhăn mày, mạo danh thay thế? Chuyện này ông ấy đã từng nghe nói qua, nhưng không nghĩ rằng nó lại xảy ra ở ngay trước mặt mình.
Kiều Nhất Liên vừa tức giận vừa sốt ruột: “Anh nói bậy cái gì đó? Anh là ai thế? Chúng ta có quen biết nhau à? Tôi không nhớ là đã đắc tội với mấy người, vậy thì là có ý kiến với trường học của chúng tôi sao?”
Cô ta cố ý kéo trường học xuống nước, khơi dậy lòng căm thù với kẻ thù chung của mọi người, ý đồ này khá là ác độc.