Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 52



Thím Tống lớn tiếng hét lên: “Tiền học phí và chi phí sinh hoạt của chị gái cô, đều là mượn từ chúng tôi đó.”

Bà ta đã nhìn trúng cái tiệm tạp hóa này, muốn đến đây làm việc, đồ ăn nhiều như thế, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, còn có thể lén đem về nhà.

Vẻ mặt của Liên Kiều vẫn không thay đổi, chuyện này thì liên quan gì đến cô? “Tôi có chị à?”

Nhìn thấy lợi ích, những người này đương nhiên sẽ không buông tha cho cô, “Cô muốn quỵt nợ à?”

Liên Kiều không khỏi cười lạnh một tiếng: “Giấy nợ mà tôi viết, tôi đương nhiên là thừa nhận, nhưng mà cái không phải tôi viết thì xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền.”

Người dân trong thôn vây quanh cô: “Là mẹ cô nợ đó! Mẹ nợ thì con gái trả!”

Liên Kiều sẽ sợ họ sao? Cô còn không thèm chớp mắt một cái: “Pháp luật không có quy định như vậy, đương nhiên nếu mấy người không tin thì có thể đi kiện.”

Toàn thân của Kiều Mỹ Hoa run rẩy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mà nhiều hơn là cảm thấy uất ức.

Mọi người không thể tin được: “Đến mẹ ruột cô còn không muốn nhận à?”

“Khi rời đi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và bà Kiều Mỹ Hoa, cô Kiều Nhất Liên đã vạch rõ giới hạn, tôi rất giữ lời.”

Nước mắt của Kiều Mỹ Hoa rơi xuống: “Bé hai, con thật sự tuyệt tình như vậy sao? Không cần mẹ, không cần chị gái nữa sao?”

Liên Kiều nheo mắt đầy nguy hiểm: “Tiền học của Kiều Nhất Liên thế mà lại để tôi trả, đây thật sự là một chuyện cười lớn, xem ra, nên để cho cô ta đối mặt với hiện thực rồi.”

Khi bạn đang ở trên đỉnh cao rồi kéo người khác xuống, như vậy mới thú vị chứ.

Dám tính kế cô, vậy thì cứ đợi sự trả thù của cô đi.

Kiều Mỹ Hoa cảm nhận được mùi đáng sợ, trong lòng vô cùng hoảng sợ: “Con muốn làm gì? Con đừng làm loạn, bé hai à, đó là chị của con đó.”

Đúng thật là như vậy, Liên Kiều không muốn nhận cũng không được, nhất định phải ép cô làm trâu làm ngựa cho Kiều Nhất Liên.

Một người mẹ như vậy, Liên Kiều không hề buồn chút nào, cô đã quen từ lâu rồi: “Còn có chuyện gì không? Nếu không thì mời đi cho, đừng quấy rầy chuyện làm ăn của chúng tôi.”

Cô quá lạnh nhạt thờ ơ, Kiều Mỹ Hoa vô cùng đau lòng: “Con...con...”

Cả nửa ngày cũng không nói được thêm chữ nào, bà ấy đang chột dạ.

Những người ở một bên nhìn thấy cảnh này không khỏi lo lắng, thật vô dụng.

Làm mẹ mà cũng không nói lại được con gái của mình, đồ phế vật.

Thím Tống nhảy ra: “Kiều Nhị Liên, đồ súc sinh mất hết nhân tính nhà cô, được lắm, cô không nhận mẹ ruột thì cô đừng nghĩ có thể làm ăn ở cái huyện lị này nữa, được lắm, cô ta không phải là không chịu trả tiền sao? Vậy thì dùng đồ ở tiệm tạp hóa thế chấp, mọi người xông lên.”

Hơn chục người đi cùng tới đây điên cuồng lao vào tiệm tạp hóa cướp bóc loạn xạ, như châu chấu vượt biên.

Nhân viên trong tiệm rất lo lắng: “Mấy người điên rồi hả? Dừng tay, mau dừng tay lại.”

Nhưng đối phương có nhiều người, làm sao cũng không cản lại được, nhân viên kia tức đến muốn khóc.

Liên Kiều lạnh lùng quan sát, nhưng cũng không tiến tới ngăn cản, ánh mắt của cô lạnh như tuyết.

Thím Tống chộp được rất nhiều thứ, vui đến mức mặt tươi như hoa.

“Kiều Nhị Liên, đừng cho rằng có vài đồng tiền rách thì nghĩ mình hay ho lắm, một đứa còn non xanh như cô thật sự nghĩ mình giỏi lắm sao? Haha, xem cho rõ đây này...”

Ngày nào cũng dẫn người tới cướp một phen, nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.

“Cảnh sát đến rồi.”

Một số người mặc đồng phục lao tới và kiềm chế những kẻ đang điên cuồng cướp đồ.

Mấy người trong thôn vừa rồi còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cảnh sát, sợ đến mức run như cầy sấy, im lặng như chim cút.

Người cảnh sát dẫn đầu đi tới, nói rất lịch sự: “Đồng chí Kiều Nhị Liên, chúng tôi đã đến muộn, khiến cô sợ hãi rồi.”

“Nào có, tốc độ của mấy anh nhanh lắm, tận tâm với nhiệm vụ, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công dân, tôi rất cảm kích.” Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Mấy người này đến tiệm của tôi cướp đồ, anh dẫn họ đi hết đi, cứ xử lý theo pháp luật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ một câu “xử lý theo pháp luật”, đối phương đã hiểu: “Được.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Mấy người kia rốt cuộc cũng sợ hãi, liều mạng giãy dụa: “Buông ra, chúng tôi chỉ lấy đồ của mình thôi, Kiều Nhị Liên nợ tiền của chúng tôi.”

Liên Kiều nhẹ nhàng giễu cợt: “Mấy người nói tôi nợ là tôi nợ thật à? Sao không nói luôn là quốc gia nợ của mấy người mấy trăm vạn đi?”

Thím Tống giận dữ hét lên: “Là do mẹ cô nợ!”

Kiều Mỹ Hoa cuối cùng cũng tỉnh táo lại và run rẩy đứng ra: “Là do tôi nợ, bé hai à, con đừng làm lớn chuyện này, sau này làm sao sống ở trong thôn được nữa?”

Liên Kiều kỳ quái hỏi: “Hộ khẩu của con cũng đã chuyển đi rồi, làm sao có thể quay lại lần nữa?”

Lúc này Kiều Mỹ Hoa mới ý thức được, ý định thật sự của cô khi nhất quyết đòi chuyển hộ khẩu, là thật sự cắt đứt toàn bộ các mối quan hệ, không bao giờ quay lại nữa.

Còn bà ấy từ đầu tới cuối vẫn luôn nghĩ rằng, cô con gái của mình sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.

Nhưng mà, sự thật đã bày ra trước mắt, khiến cho bà ấy đau buốt hết cả tim gan.

“Con... Mẹ là mẹ của con, con phải nghe lời của mẹ.”

Liên Kiều phớt lờ lời này và nói: “Chú cảnh sát, làm phiền chú mang mấy người này về giáo dục lại cho tốt, để bọn họ biết cái gì gọi là pháp luật, đừng nghĩ rằng đây là nơi nằm ngoài vòng pháp luật.”

Người cảnh sát do dự: “Mẹ của cô thì sao?”

Liên Kiều không chút do dự nói: “Cũng mang đi đi, dạy cho bà ấy một ít kiến thức pháp luật, tôi nói bà ấy nghe không lọt tai, các anh nói, có lẽ bà ấy có thể nghe một hai câu.”

Người có tam quan bất chính thì cần được giáo dục.

“Được.”

Sắc mặt của Kiều Mỹ Hoa tái nhợt như tờ giấy, môi run run: “Bé hai!”

Liên Kiều lạnh lùng nhìn bọn họ, thế mà muốn dùng dư luận để trói buộc cô, ở trước mặt cô tác quai tác quái, thật sự nghĩ cô là người dễ bắt nạt à?

“Đều vào trong ở lại mấy ngày đi, tôi không quản được mấy người thì để xã hội dạy mấy người quy tắc.”

Cô cũng lười quản, thật là lãng phí thời gian.

Cô chỉ huy nhân viên dọn dẹp cửa tiệm, thu dọn đồ đặc, lười để ý đến mấy kẻ ngu ngốc đó.

Thím Tống vừa tức giận vừa sốt ruột: “Đồng chí cảnh sát, chúng ta đều là người cùng một thôn, đó là mẹ của cô ấy, cô ấy bất hiếu như vậy, thì nên bắt cô ấy luôn mới đúng.”

Người cảnh sát giống như đang nhìn một đám thiểu năng trí tuệ: “Mấy người có biết cô ấy là ai không?”

Chưa thấy qua người nào ngu ngốc như vậy!

Người trong thôn đồng thanh nói: “Kiều Nhị Liên đó, là người của thôn chúng tôi.”

Người cảnh sát cố nhịn không được trợn trắng mắt, bất kể người ta có xuất thân thế nào thì giờ đây cô cũng đã là một con phượng hoàng vàng bay ra khỏi thôn rồi.

Cấp trên đã cố ý dặn dò, tài sản của cô phải chăm sóc đặc biệt.

“Cô ấy là người ăn cơm với lãnh đạo của quận, chỉ nói một câu đã mở thêm được một con đường từ quận đến thị trấn Giang Hà, đúng rồi, mấy người là người của thôn Điềm Thủy đúng không, cô ấy cũng sửa cho mọi người một con đường, từ thôn đến thị trấn, cô ấy đối xử với mọi người đủ tốt rồi, thế mà mấy người còn đối xử như thế với cô ấy, lương tâm bị chó ăn mất rồi à, còn cướp tiệm của cô ấy, đều làm cái quái gì vậy không biết.”

Lấy ân báo oán, còn chạy tới đập phá tiệm của cô, cái đồ lòng lang dạ sói.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác: “Anh nói thật à?”

Tất cả họ đều mơ ước xây dựng được một con đường vào thị trấn, đó là giấc mơ đã kéo dài qua nhiều thế hệ.

Người cảnh sát không khỏi lắc đầu: “Cái này sao có thể là giả được? Trên đường đến thị trấn, mấy người không thấy con đường đang thi công sao?”

Mọi người cố gắng nghĩ lại, đúng là có! Nhưng họ không chú ý.

“Làm sao như vậy được? Cô ấy chưa bào giờ nhắc tới chuyện đó!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com