Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 55



Họ mở miệng ra là cô ơi, hoàn toàn quên mất tuổi tác của đối phương, cũng quên mất cuộc tranh chấp vừa rồi, họ đều tâm phục khẩu phục.

Nội dung mà cô giảng quá đặc sắc, nghe xong còn muốn nghe nữa, học được rất nhiều thứ.

Đỗ Hành nhìn cô gái trên bục giảng, càng thêm yêu thích, học thức quá phong phú, giống như là một bảo tàng vậy.

Hiệu trưởng lôi kéo cánh tay của Liên Kiều không chịu buông: “Đồng chí Kiều Nhị Liên, hay là em đến trường nhận việc giảng dạy đi.”

Ông ấy cũng đã lớn tuổi, nhưng lại không kiêng dè nhiều.

Thẩm Kinh Mặc khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc đem người ngăn cách.

Liên Kiều cười tủm tỉm nói: “Em không có bằng đại học.”

Hiệu trưởng rất muốn giữ cô ở lại, người như vậy ai mà không muốn chứ?

“Lấy trình độ của em thì cần có thứ đó làm gì? Kiều tiểu thư, thầy thật sự rất có thành ý, trường học của chúng ta tuy rằng không phải rất có tiếng, nhưng cũng là một trong các trường học toàn quốc.”

Liên Kiều nhấp nhấp miệng: “Em và quý trường cũng có duyên phận sâu xa.”

Ánh mắt của hiệu trưởng sáng ngời: “Vậy thì thật tốt quá, cứ quyết định vậy nhé, để thầy đi làm một cái báo cáo...”

Ông ấy làm việc hấp tấp, là người làm việc nghiêm túc, rất là thiết thực.

Liên Kiều nhanh chóng giữ ông ấy lại: “Hiệu trưởng, em rất muốn biết, năm nay trong danh sách trúng tuyển của quý trường có tên Kiều Nhị Liên hay không? Em muốn biết tất cả thông tin của việc trúng tuyển.”

Hiệu trưởng có chút ngơ ngác: “Cái gì? Tên của em còn không phải là Kiều Nhị Liên sao? Không đúng, em là đang nói em đã báo danh vào trường của chúng ta sao?”

Đầu óc của ông ấy không nghĩ được nữa, tình huống gì đây?

“Hiệu trưởng, người này cũng là Kiều Nhị Liên, nghe nói là...” Giáo sư chỉ Kiều Nhất Liên, người đang có sắc mặt trắng bệt, do dự một chút: “Là chị em ruột.”

Liên Kiều vẫy vẫy tay: “Không phải, chị ta không có quan hệ huyết thống với em, chị ta là được nhận nuôi, từ nhỏ đã thích cướp đồ của người khác.”

Thẩm Kinh Mặc còn hung hăng thọc thêm một dao: “Vị hôn phu kia của cô ta cũng là được cướp về đó, thật sự là đủ lợi hại.”

Một loạt tin nóng, làm tất cả mọi người sợ ngây người.

Hiệu trưởng trầm mặt, loại chuyện này cần phải được diệt trừ tận gốc: “Tra, phải tra cho rõ.”

Hốc mắt của Kiều Nhất Liên đỏ bừng: “Hiệu trưởng, em có sổ hộ khẩu, bây giờ em lấy ra cho mọi người xem.”

Sổ hộ khẩu được đưa ra, mọi người vây xem: “Í, là thật đó.”

Sổ hộ khẩu chỉ có hai trang, chủ hộ là Kiều Mỹ Hoa, trang thứ hai là Kiều Nhị Liên, quan hệ mẹ con.

Thẩm Kinh Mặc liếc mắt một cái liền nhìn rõ: “Là đồ giả.”

“Hả? Cái gì?”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Mặc nham hiểm: “Cái chữ ‘Nhị’ này, hẳn là được làm gia công, nhiều thêm một nét ngang, nét mực đậm nhạt không giống nhau.”

Anh chỉ vào cái nét ngang đó, nói rất có đạo lý.

Sắc mặt của Kiều Nhất Liên đại biến: “Chỗ nào đậm nhạt không giống nhau? Tôi không nhìn ra, mấy người đừng có bịa đặt.”

Hiệu trưởng thật sâu nhìn cô ta một cái: “Đi mời người nhà, tìm nhân viên công tác và các tư liệu liên quan, còn vị bạn học này, tìm người trông coi, ngày mai 9 giờ toàn bộ đến phòng hiệu trưởng.”

Còn cẩn thận tra thân phận, sự việc không còn đơn giản nữa sao?

Cả người Kiều Nhất Liên run lên, sự sợ hãi và phận nộ đan xen, như này là đang xem cô ta là phạm nhân sao?

Tầm mắt của cô ta quét về phía một học sinh nam, ra hiệu về phía người đó, nam sinh đó khe khẽ gật đầu, cô ta mới âm thần thở phào nhẹ nhõm.

Một màn này hết thảy đều bị Thẩm Kinh Mặc nhìn thấy, anh trào phúng cong cong khóe môi.

Còn muốn ngoan cố chống cự sao, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Đến chiều, hiệu trưởng mời ba người Liên Kiều đến ăn ở căn tin, Liên Kiều cũng không từ chối, ăn thì ăn thôi.

Sườn heo chiên ở đây là tuyệt nhất, ngoài giòn trong mềm, ăn đến mức Liên Kiều mặt mày hớn hở.

Hiệu trưởng do dự một chút: “Nhị Liên, em... Thật sự đã báo danh vào trường này sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Liên Kiều rất thản nhiên: “Vâng, không thi đậu ạ.”

Biểu cảm của hiệu trưởng thật là một lời khó nói hết: “Các môn văn hóa của em rất tệ sao?”

Liên Kiều lại cắn một ngụm sườn heo: “Cũng ổn ạ, top 10 toàn khóa.”

Hiệu trưởng chau mày, nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẳng định là đã xảy ra vấn đề.

Trường học bên này cũng phải tra thật kỹ càng, xảy ra chuyện như vậy, thật là sầu c.h.ế.t người mà.

Ăn xong một bữa ăn mà không biết mùi vị gì, hiệu trưởng vội vàng rời đi, ông ấy còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Liên Kiều nhìn sắc trời, trong lòng cân nhắc cái giờ này mà chạy về huyện thì quá muộn rồi, chi bằng ở lại tỉnh nghỉ ngơi một đêm.

Không biết khách sạn nào tốt nhỉ.

“Tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ cho đêm nay, còn mấy anh thì sao?”

Hai người nam nhìn nhau, Thẩm Kinh Mặc chủ động nói: “Để anh tìm một chỗ cho em đi.”

Anh tìm cho cô một khách san, hoàn cảnh rất tốt, là phòng xép thiết kế, có phòng vệ sinh, giường lớn, cấp bậc rất cao, vừa thấy liền biết đây không phải là khách sạn bình thường.

“Nơi này rất an toàn, có yêu cầu gì thì cứ tìm phục vụ.”

Liên Kiều rất vừa lòng nơi này, giá cả mắc một chút cũng không sao, thoải mái là được. “Cảm ơn.”

Đóng cửa lại, cô nhào lên trên giường, không muốn động đậy nữa, mệt quá đi.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên: “Ai vậy?”

“Là anh.” Là tiếng của Thẩm Kinh Mặc.

Liên Kiều mở cửa ra xem, Thẩm Kinh Mặc đưa một cái túi cho cô: “Mua cho em một chút đồ, em cứ dùng thoải mái, anh và Đỗ Hành ở cách vách, có chuyện gì thì gọi bọn anh.”

Tất cả đều là đồ dùng tẩy rửa, Liên Kiều không nghĩ tới anh lại tinh tế như vậy: “Hai người thật sự là ‘bạn cùng giới’ tốt của nhau.”

Thẩm Kinh Mặc không nghe hiểu: “Cái gì?”

Liên Kiều cười tủm tỉm nói: “Ý tôi là, quan hệ của hai người thật tốt, đi đâu cũng đi cùng nhau.”

Biểu cảm của Thẩm Kinh Mặc rất đặc sắc: “Em nghĩ nhiều rồi, hai nhà của bọn anh là kẻ địch của nhau.”

“Phụt, ý là kẻ địch qua nhiều thế hệ sao?” Liên Kiều nhịn không được muốn cười, lời này cô không tin đâu, nào có kẻ địch ở chung hài hòa như thế?

Thẩm Kinh Mặc nhún vai: “Vốn dĩ chính là như vậy.”

Liên Kiều nhịn không được cười ha ha, tiếng cười trong trẻo, khiến cho người khác nhịn không được muốn cười theo.

Đỗ Hành nghe được động tĩnh đi ra, liền thấy cảnh hai người đối mặt với nhau mà cười, trong lòng có một sự khó chịu không diễn tả được.

“Hai người cười cái gì?”

Anh ta thật sự rất điển trai, mày kiếm mắt sao, khí thế hiên ngang, dung mạo tuấn tú.

Liên Kiều nhịn không được hỏi thêm một câu: “Đỗ Hành, không phải anh đang đóng phim sao? Tại sao lúc nào gặp anh cũng thấy anh lảng vảng bên ngoài thế?”

Đỗ Hành cảm thấy thực oan uổng, một tháng này ngày nào anh ta cũng đi đóng phim có được không? “Thì được nghỉ hai ngày, có việc.”

Tròng mắt của Liên Kiều chuyển động: “Thế ngày mai có đến trường đại học xem kịch không?”

“Đi!” Hai người nam không hẹn mà cùng mở miệng, thái độ rất kiên quyết, còn ẩn ẩn có một tia hưng phấn.

...

Trong văn phòng hiệu trưởng có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, Kiều Nhất Liên và chủ nhiệm lớp của cô ta, mấy vị giáo sư, mấy người bạn cùng ký túc xá của Kiều Nhất Liên và cán bộ của hội học sinh cũng đang nóng lòng chờ đợi của ngoài cửa.

9 giờ, Liên Kiều đúng giờ xuất hiện ở văn phòng, cô vẫn mặc bộ đồ của hôm qua, mặt mày bình tĩnh điềm nhiên, thong dong và mạnh mẽ.

Kiều Nhất Liên vừa thấy cô đến, đôi mắt liền sung huyết, khó nén được hận ý nồng đậm.

Cô ta cả đêm không ngủ, khuôn mặt tiều tụy, bọng mắt sưng húp, trong lòng cô ta như nhận hết thẩy sự tra tấn, sự bất an, uể oải, thống khổ, tuyệt vọng còn có hận ý mãnh liệt, khiến cho cả người của cô ta căng như dây đàn.

Một ánh mắt Liên Kiều còn không thèm nhìn, cười tủm tỉm cùng hiệu trưởng nói chuyện phiếm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com