Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 56



Ngược lại Thẩm Kinh Mặc cùng Đỗ Hành cùng cô tới đây lại rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Kiều Nhất Liên, giống như đang nhìn một tên hề buồn cười.

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, mọi người không hẹn mà cùng nhau trầm mặc.

Bỗng nhiên, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, ba bóng dáng vọt vào trong.

Người xông vào đầu tiên là Kiều Mỹ Hoa, ánh mắt đầu tiên của bà ấy là đặt lên người Kiều Nhất Liên đang đứng ở chính giữa, lòng nóng như lửa đốt: “Bé cả, nhà trường bảo mẹ và thôn trưởng đến, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà ấy hoàn toàn không biết gì cả, dọc theo đường đi hoảng muốn chết, hỏi người khác cũng không hỏi ra cái gì.

“Mẹ.” Kiều Nhất Liên như nhìn thấy người thân nhất của mình, nước mắt liền chảy xuống, ủy khuất không chịu được.

Kiều Mỹ Hoa luống cuống tay chân: “Đừng khóc, con vừa khóc mẹ liền căng thẳng, ai bắt nạt con rồi? Nói với mẹ.”

Kiều Nhất Liên bất lực lại đáng thương: “Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con, ngoài mẹ ra, không ai có thể giúp con được.”

Một người phó hiệu trưởng thình lình mở miệng: “Kiều Mỹ Hoa, cô ấy gọi là gì?”

“Hả? Kiều...” Kiều Mỹ Hoa theo bản năng trả lời.

Kiều Nhất Liên dùng sức nhéo nhéo cánh tay của Kiều Mỹ Hoa, đưa mắt ra hiệu cho bà ấy: “Con là Kiều Nhị Liên, mẹ, mẹ chỉ có một đứa con gái, gọi là Kiều Nhị Liên, tên trên thư trúng tuyển cũng là Kiều Nhị Liên.”

Kiều Mỹ Hoa ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn cô ta, có hơi phản ứng không kịp.

Như thế nào lại thành Kiều Nhị Liên rồi? Có ý gì?

Cánh môi của Liên Kiều hơi cong, bà ấy còn không biết sao? Càng ngày càng thú vị.

Phó hiệu trưởng nhăn chặt mày, nhìn về phía người bên cạnh Kiều Mỹ Hoa, là vợ chồng thôn trưởng Triệu.

“Anh là thôn trưởng của thôn Điềm Thủy? Anh nói xem, cô ấy là ai? Suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời.”

Sắc mặt của thôn trưởng Triệu vừa xanh vừa trắng, ngơ ngác nhìn Kiều Nhất Liên, Kiều Nhất Liên dùng ánh mắt rưng rưng nhìn lại, nhìn nhu nhược đáng thương, nhưng ánh mắt nhìn về phía thôn trưởng Triệu như là đang cảnh cáo.

Ông ta nhớ tới đứa con trai đang học trường cao đẳng của mình, rùng mình một cái: “Cô ấy... cô ấy gọi là Kiều Nhị Liên.”

Vì tiền đồ của con trai, ông ta không thể không giúp đỡ cô ta, nhưng trong lòng thì đang nén giận.

Kiều Nhất Liên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có người tỉnh táo, Triệu Hải Quân đã bị cô ta kéo cuống nước, đã là đồng lõa của cô ta, nếu cô ta không tốt, thì ai cũng đừng mong sẽ được yên ổn.

Ánh mắt của phó hiệu trưởng càng ngày càng lạnh: “Chắc chắn?”

Thôn trưởng Triệu cắn chặt răng, đã đi đến một bước này, ông ta đã không còn lựa chọn nào khác: “Đúng, chắc chắn.”

Phó hiệu trưởng cười lạnh một tiếng: “Kiều Mỹ Hoa, bà còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Cái này...” Vẻ mặt của Kiều Mỹ Hoa giãy giụa, dù sao cũng là người thành thật, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bà ấy không dám.

Kiều Nhất Liên vô cùng nóng nảy: “Mẹ, con là Nhị Liên mà.”

Nhìn con gái nuôi bất lực, đầu của Kiều Mỹ Hoa nóng lên, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Là Kiều Nhị Liên.”

Bà ấy đã hơi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc đã đến nước này, còn có thể làm sao bây giờ?

Đương nhiên là bảo vệ con gái yêu quý.

Một tiếng cười thanh thúy vang lên: “Ha ha ha, vậy thì tôi là ai đây?”

Lúc này Kiều Mỹ Hoa mới nhìn thấy Liên Kiều đang ngồi trong một góc, sắc mặt đại biến, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Bé hai, sao con lại ở đây? Sao con lại chạy đến trường học của chị con rồi? Con đến để gây sự sao?”

Bà ấy rất bất mãn với Liên Kiều, bắt mẹ ruột của mình vào tù còn không tính, còn xử lý hết người trong thôn, cái người lục thân không nhân như thế này, thật sự khiến cho người ta thất vọng.

Bà ấy còn không biết nên đối xử với người trong thôn như thế nào đây.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kiều Nhất Liên cúi thấp đầu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, chỗ dựa nhiều thì thế nào, nhìn xem đến cùng cũng là một kẻ đáng thương không có được tình thương của mẹ.

Liên Kiều trào phúng cười cười: “Bà Kiều Mỹ Hoa, bà gọi tôi là gì?”

Cô đến một tiếng mẹ cũng không chịu kêu, nhưng người ở đây thế mà không cảm thấy có chỗ nào sai.

Nhân quả báo ứng mà thôi.

Kiều Mỹ Hoa tâm hoảng ý loạn: “Con... con... là Kiều Nhất Liên.”

Liên Kiều nhịn không được cười: “Ồ, tôi là Kiều Nhất Liên, chị ta là Kiều Nhị Liên, bà đúng thật là mẹ ruột của chị ta đó.”

Kiều Mỹ Hoa càng thêm bất an, nhịn không được mắng nhẹ: “Bé hai, tại sao con cứ không bỏ qua cho chị của con? Chị của con cũng rất không dễ dàng...”

Chỉ cần hai chị em có mâu thuẫn, mặc kệ ai đúng ai sai, bà ấy trước tiên đều sẽ che chở cho con gái nuôi, lần nào cũng như vậy.

Người ở đây nghe xong lời này, cảm giác tam quan của mình đều vỡ nát, rốt cuộc là ai không dễ dàng đây?

Liên Kiều lạnh lùng nhìn bà ấy: “Trộm thư trúng tuyển của tôi, là do bà làm đúng không? Hay là chị ta làm?”

Lời này như một đòn nghiêm trọng, khiến cho Kiều Nhất Liên biến sắc, cũng khiến trước mắt của Kiều Mỹ Hoa tối sầm, nhịn không được duỗi tay.

“Bé hai, con về nhà với mẹ, nghe lời nào.”

Liên Kiều tránh bàn tay của bà ấy, ánh mắt lạnh cực kỳ.

Thẩm Kinh Mặc nhìn không được nữa, cái này là mẹ gì thế? Loại đàn bà này không xứng làm mẹ, sinh con cái gì? Yêu thương con gái nuôi như vậy, vậy thì cứ ôm con gái nuôi sống cả đời đi.

“Kiều Nhị Liên, em thật thảm, tên bị cướp mất, thành quả mấy năm vất vả học hành cũng bị người khác cướp mất, ồ, đúng rồi, thảm nhất là mẹ của em lại thiên vị bất công đến mức như vậy.”

Liên Kiều nhún nhún vai, mặt mày lạnh tanh: “Đúng vậy, cuộc đời của tôi thật thất bại, một cuộc đời hai ban tay trắng đó.”

Trong lòng của Thẩm Kinh Mặc hoảng loạn, phải trải qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể bình tĩnh như thế này? “Nhưng mà, những điều đó đều là những hòn đá ngáng chân của cuộc đời em, cứ trực tiếp dẫm lên mà đi là được.”

Không có người nào trời sinh đã mạnh mẽ kiên cường cả.

Khóe miệng của Liên Kiều khẽ cong, trong mắt hiện lên một tia sáng kì dị: “Dẫm nát có được không?”

“Đương nhiên.” Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ, anh không ngại giúp một chân.

Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, làm mẹ con Kiều Mỹ Hoa bất an cực kỳ: “Bé hai, con...”

Kiều Mỹ Hoa rất muốn lý luận, nhưng ở trước mặt bao nhiêu người thì mở miệng sao đây?

Lại một nhóm người từ bên ngoài đi vào, có thầy hiệu trưởng của trường cao trung, còn có các bạn cùng lớp, đúng rồi, còn có nhân viên công tác của đồn công an địa phương.

Cả người Kiều Nhất Liên run lên, bọn họ như thế nào cũng tới?

Phó hiệu trưởng không đợi bọn họ đứng vững, liền gấp không chờ nổi đặt câu hỏi: “Ai là Kiều Nhị Liên.”

Những người này được gọi đến, suốt dọc đường đều mơ mơ hồ hồ, không biết chuyện gì.

Vừa nghe lời này, mọi người đều không hẹn mà cùng chỉ về phía Liên Kiều: “Cô ấy.”

Phó hiệu trưởng chỉ vào Kiều Nhất Liên hỏi: “Vậy cô ta là ai?”

“Kiều Nhất Liên.” Mọi người trăm miệng một lời trả lời.

Kiều Nhất Liên hét lên: “Không phải, bọn họ đều cùng em có thù oán, cố ý hãm hại em.”

Đến lúc này rồi mà còn ở đó giảo biện.

Phó hiệu trưởng khinh thường không thôi, đây là học sinh có phẩm hạnh ghê tởm nhất mà ông ấy từng gặp: “Kẻ thù của cô cũng nhiều thật, vậy thì, người của đồn công an thì sao? Cô cũng đã từng đắc tội qua sao?”

“Em...” Sắc mặt của Kiều Nhất Liên xám xịt, cực kỳ giống một người bệnh đang hấp hối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com