Thẩm Kinh Mặc vung tay lên: "Đi, đến căn tin hết đi, tôi mời, xem như chúc mừng."
Đỗ Hành nhàn nhạt liếc anh một cái: "Anh dùng tư cách gì chứ?"
Thẩm Kinh Mặc nghiêm trang đáp: "Ừm, người theo đuổi Kiều Nhị Liên, sao hả?"
Bầu không khí tại hiện trường lập tức biến đổi, tất cả mọi người đều mở to hai mắt sáng ngời nhìn bọn họ, xì căng đan kìa!
Liên Kiều chợt ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc: "Gì cơ?"
Thẩm Kinh Mặc trông thì có vẻ bình thản, nhưng thật ra thính tai anh đã lặng lẽ đỏ lên: "Em chưa gả, anh chưa lập gia đình, anh có quyền theo đuổi em."
Anh thuộc phái hành động, nếu đã động lòng, vậy thì thoải mái nói thẳng ra thôi.
Tất nhiên, còn có một nguyên nhân sâu xa nữa, đó là Đỗ Hành cũng rất thích cô bé này, rất thưởng thức cô, anh phải ra tay giành trước mới được.
Tình trường như chiến trường, chiếm được tiên cơ là đã tính thắng một nửa.
Này quá đột ngột rồi, Liên Kiều không phản ứng kịp, đáp: "Tôi cũng có quyền từ chối."
Mặt Thẩm Kinh Mặc xìu đi: "Ừm, nhưng anh sẽ kiên trì bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình."
Khóe miệng Liên Kiều giật một cái, đùa cái gì vậy?
"Anh…"
Thẩm Kinh Mặc chăm chú nhìn cô: "Em vừa kiên cường, vừa dũng cảm, vừa thông minh, lại còn có chính kiến, em chính là nữ sinh tuyệt vời nhất anh từng gặp."
Thích thì lập tức theo đuổi, dũng cảm bày tỏ, nên ra tay thì cứ ra tay, cố hết sức giành lấy hạnh phúc thuộc về mình, đây là những điều anh đã được dạy.
Liên Kiều ngây dại, thế mà anh lại nghiêm túc đến vậy!
Thế nhưng trước đây không lâu hai người còn chẳng hợp nhau, giờ lại lật mặt nhanh như vậy, lòng đàn ông ấy à, đúng là mò kim đáy bể.
"Trước đây anh…"
Mặt Thẩm Kinh Mặc đỏ ửng lên, anh cực kỳ hối hận: "Đó là do anh ngu xuẩn, chúng ta đừng nhắc đến mấy chuyện đó nữa, được không?"
Hai người bọn họ nói chuyện qua lại với nhau vô cùng tự nhiên, hoàn toàn quên đi nơi chốn.
Mọi người trơ trừng mắt nhìn bọn họ, có hâm mộ, có lúng túng, cũng có khinh bỉ, có ghen tị.
Lần đầu tiên thấy có người bình thản tỏ tình trước mặt công chúng, lực tác động này quá lớn.
Chỉ là, thái độ bình thản không làm dáng của hai người này, đúng là rất xứng đôi nha.
Nói sao đây nhỉ? Cảm giác bọn họ thuộc cùng một loại người.
Đỗ Hành nhíu mày, có chút ghét bỏ.
Kiều Nhất Liên ghen tị đến đỏ cả mắt, dựa vào cái gì mà cô có thể may mắn đến vậy?
Rõ ràng cách ăn mặc cùng phong độ của người đàn ông này tốt hơn Triệu Hải Quân rất nhiều.
"Khụ khụ, em gái à, em đồi phong bại tục thế này không ngại mất mặt sao?"
Không khí ở thời đại này vẫn khá là bảo thủ, cả việc nắm tay trước mặt công chúng cũng rất hiếm gặp.
Liên Kiều khẽ mỉm cười: "Lại hâm mộ? Lại đỏ mắt? Lại ghen ghét? Lại muốn cướp đàn ông?"
Bốn câu chất vấn liên tiếp khiến Kiều Nhất Liên tức đến run lẩy bẩy, cũng khiến ánh mắt mọi người nhìn cô phải thay đổi.
Thẩm Kinh Mặc cười khẩy một tiếng: "Ha ha, nhưng anh thì thấy loại người đê tiện như vậy thật chướng mắt nha. Cơ mà anh vẫn phải cảm ơn cô ta một tiếng."
Câu này thật mâu thuẫn, Liên Kiều thấy lạ hỏi: "Vì gì cơ?"
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc cong lên tạo thành một nụ cười: "Nhờ cô ta cướp tên Triệu Hải Quân kia đi, anh mới có cơ hội tiến lên trước mặt em."
Ánh mắt của anh quá đỗi dịu dàng, quá đỗi chuyên chú, khiến mặt Liên Kiều ửng đỏ: "Nói thế thì tôi cũng phải cảm ơn chị ta đã cướp tên đàn ông cặn bã đi, trả lại tự do cho tôi, Kiều Nhất Liên, cảm ơn chị nhé."
Kiều Nhất Liên giận điên, trước mắt lập tức biến đen, cả người đổ ra sau, Kiều Mỹ Hoa bị hù thét chói tai: "Bé cả, con tỉnh lại đi, cứu mạng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
…
Nhân viên nhà trường có ý định khôi phục lại thân phận học sinh cho Liên Kiều, nhưng cô không thích, thứ nên học cô đều đã học qua, vẫn là đừng nên lãng phí thời gian thì hơn.
Hiệu trưởng Hồ thấy thái độ kiên quyết của cô thì giật mình: "Hay em đến đây dạy học đi."
Liên Kiều ngẩn ngơ: "Dạ? Nhưng em chỉ là học sinh cấp ba."
Ánh mắt của hiệu trưởng Hồ càng ngày càng nóng bỏng, ý này tuyệt biết bao: "Dù có là học sinh tiểu học cũng chẳng sao, em có tư cách này, vậy em thấy thế nào?"
Chỉ cần có thực lực, có thể áp dụng biện pháp đặc biệt trong tình huống đặc biệt, con đường đặc biệt vốn được tạo ra vì nhân tài đặc biệt mà.
Ở thời đại này, thứ thiếu nhất là nhân tài, chưa kể là loại yêu nghiệt đến như này.
Liên Kiều ngại phiền phức đáp: "Em phải suy nghĩ một chút ạ."
Hiệu trưởng Hồ kiên nhẫn khuyên bảo: "Đừng suy nghĩ nữa, bây giờ ngành Đông y rơi vào cảnh sa sút đến thế thật sự là đáng tiếc. Rõ ràng là thứ tốt do tổ tiên truyền lại, nay lại gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, ngẫm lại liền đau lòng. Em cứ xem như đang hồi sinh và bảo lưu nền Đông y đi."
Lòng Liên Kiều như bị phỏng, lời này đ.â.m trúng tim cô, sau khi tỉnh dậy cô vẫn luôn chưa thể tìm được mục tiêu cuộc sống, mãi sống một cách bừa bãi tùy tiện, nhưng quá mức nhàm chán trống rỗng.
Xây lò nung và mở cửa hàng cũng không phải ước mơ của cô, mà chỉ là một cách kiếm tiền.
Có lẽ, đây là một lựa chọn tốt.
"Được."
Hai bên giao hẹn, Liên Kiều sẽ không được tính là công chức chính thức, chỉ là một giáo viên đặc biệt, cô muốn đi thì đi, ai cũng không thể cản được.
Chẳng dễ gì hiệu trưởng Hồ mới mời được cô, tất nhiên chuyện gì cũng sẵn sàng đồng ý.
Ông ấy đã quyết tâm phải nghĩ cách giữ người ở lại lâu dài, mọi đãi ngộ cho cô đều xét theo cấp bậc cao nhất.
Phân cho cô một phòng ký túc, đủ loại tiền trợ cấp này nọ cộng gộp cả lại, tính ra một tháng tiền lương cô cũng lên đến cả trăm, ở những năm này đã xem là thu nhập cao rồi.
Tất nhiên, Liên Kiều cũng không chỉ dựa vào số tiền này sống qua ngày.
Vừa ra khỏi cửa, hai luồng ánh mắt đã quét đến cô: "Hiệu trưởng bảo sao? Có phải bảo sẽ để em đến đây học không?" Đỗ Hành cực kỳ thương yêu cô, vừa nghĩ đến việc cô phải chịu uất ức thì càng muốn quan tâm cô hơn.
Thẩm Kinh Mặc lại để tâm đến chuyện của cô hơn: "Học ở đây được đó, anh cũng có thể thường xuyên sang đây gặp em."
Nếu cô ở lại đây thì anh sẽ không quay lại kinh thành nữa, cứ để mặc mấy người ở kinh thành muốn làm gì thì làm đi.
Liên Kiều nhướng mi, mặt mày sáng láng đáp: "Bảo tôi đến đây dạy học."
Thẩm Kinh Mặc ngây ngẩn cả người, lập tức vui vẻ chúc mừng: "Kiều Nhị Liên, em giỏi quá, chúc mừng em."
Liên Kiều khẽ mỉm cười: "Tôi đang tính đổi tên."
Hai thanh niên đều tỏ vẻ đã hiểu, cái tên hay như vậy lại bị người khác mạo danh, nên lòng sinh chán ghét chứ sao.
Muốn đổi thì cứ đổi, thời đại này đã có rất nhiều người thay tên rồi.
Thẩm Kinh Mặc vô cùng năng nổ bảo: "Ý tuyệt đó, để anh nghĩ cho em một cái tên thật hay nhé."
Liên Kiều khoát tay một cái: "Không cần nghĩ, tôi đã nghĩ ra rồi."
Cô đã sớm muốn làm như vậy!
Thẩm Kinh Mặc tò mò hỏi: "Tên gì?"
"Liên Kiều."
"Hả?" Thẩm Kinh Mặc trợn tròn mắt, bất giác nhìn về phía Đỗ Hành, tên này họ Liên!
Cô tùy tiện chọn cái tên này à? Hay nó còn có ý nghĩa đặc biệt nào đó? Lòng anh thấy có hơi khó chịu!
Liên Kiều nhìn sang theo ánh mắt anh, ồ, phải rồi, tên đầy đủ của anh ta là Liên Đỗ Hành, cô quên mất.
"Nghe không hay à?"
Thẩm Kinh Mặc chỉ từng nghe việc đổi tên, còn về đổi họ, chỉ trừ khi xảy ra sự việc nghiêm trọng gì đó: "Không phải, chỉ là em đổi luôn cả họ sao?"
"Có vấn đề gì không?" Liên Kiều chỉ muốn dùng tên của chính mình.