Mắt Đỗ Hành thoáng hiện vẻ khác thường: "Không có gì, họ này tuyệt lắm, cùng họ với anh, hơn nữa cũng là một vị thuốc Đông y, nghe như người một nhà."
Anh ta cực kỳ thích cái tên này, Liên Kiều, dù tông có khác nhưng vẫn cùng một điệu, giống với tên ba anh em bọn họ.
Thẩm Kinh Mặc xoắn xuýt không thôi: "Em không thích họ Kiều thì cũng có thể lấy họ Đường họ Kim họ Phương mà, sao cứ phải họ Liên?"
"Tôi thích đó." Lý do này rất mạnh mẽ, dù có muôn vàn lý do thoái thác thì Thẩm Kinh Mặc cũng không thể không công nhận.
Thôi được, cô thích lấy tên gì cũng được, cô vui là được.
Đỗ Hành nhìn đồng hồ: "Được rồi, quyết định vậy nhé, em đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm với anh đi, thịt kho tàu nhà ấy tuyệt nhất đó."
Ăn chung vài bữa cơm, chút quan hệ đã có, sự thân thiết giữa hai bên cũng đang dần tăng lên.
Trong lúc không hay không biết, anh ta đã xem cô như một đứa em gái nhỏ cần chăm sóc.
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cô muốn ăn!
Thẩm Kinh Mặc phản đối: "Cậu đã hẹn anh cả rồi, sao còn đưa Nhị Liên… Không phải, là Liên Kiều sang đó chứ?"
Anh chỉ ước đá văng Đỗ Hành ra, hẹn hò một mình với Liên Kiều.
Đỗ Hành thật sự rất thích Liên Kiều đáp: "Nhiều người đông vui, hơn nữa, nhìn em ấy ăn, tôi có thể ăn thêm một bát cơm trắng."
Tròng mắt Thẩm Kinh Mặc chuyển động: "Cậu ta đang cười em tham ăn kìa."
Đỗ Hành lập tức nổi giận, người này bị gì vậy?
"Họ Thẩm, đừng có mà khích bác ly gián, tôi đang khen em gái Liên Kiều ăn không làm dáng, vừa đáng yêu, vừa làm cho người khác cảm thấy ngon miệng."
Thẩm Kinh Mặc trợn mắt: "Em gái? Cậu đừng có móc nối quan hệ bậy bạ, Liên Kiều, đừng quan tâm cậu ta, anh mời em ăn thịt Đông Pha với gà chảy nước miếng, tiệm cơm quốc doanh không có hai món này đâu."
Liên Kiều chấn động, gà chảy nước miếng sao? Cô thích ăn nha!
Đỗ Hành cười nói: "Anh bao cả bàn ở tiệm quốc doanh, tất cả đều là món chính, có cá có thịt có tôm, em sẽ thích."
Hai người không ai nhường ai, Liên Kiều vô cùng cạn lời, cảm giác có hơi ngây thơ.
Rõ ràng có thể ăn chung mà!
Thẩm Kinh Mặc hiểu lòng mình, tất nhiên muốn tự tạo cơ hội cho bản thân.
Ba người ăn chung, thế sao được?
"Đỗ Hành, sao cậu cứ một hai phải tranh giành với tôi vậy?"
Đỗ Hành cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng là anh tranh giành với tôi, tôi mời trước."
"Cậu…"
Liên Kiều sợ bọn họ đánh nhau, đàn ông ấy, một khi đã nổi cơn ấu trĩ là chẳng còn suy xét gì nữa.
"Đừng ồn, tôi muốn ăn gà chảy nước miếng, nên sẽ không quấy rầy hai anh em các anh đoàn tụ nha."
Thẩm Kinh Mặc cười đắc ý, Liên Kiều chọn mình!
Đỗ Hành nhếch môi: "Liên Kiều à, em còn nhỏ, chớ nóng vội quen bạn trai, cứ thoải mái chơi nhiều một chút, không vội gì."
Một đao này chọc đủ sâu, Thẩm Kinh Mặc tức mình muốn đánh anh ta: "Liên Đỗ Hành."
Đỗ Hành còn ngại chưa đủ, lại bồi thêm một câu: "Nhớ phải giữ khoảng cách với đàn ông, nhất là loại cậu chủ bất cần đời như này nè, ai mà biết anh ta có bao phần thật lòng chứ? Lại có thể duy trì bao lâu đây?"
Thẩm Kinh Mặc không thể nhẫn nhịn nữa, đây đã bôi nhọ danh dự anh rồi: "Bất cần đời? Liên Đỗ Hành, cậu như này là đánh giá tôi một cách phiến diện! Đánh một trận đã rồi nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều đói bụng rồi, cũng không có ý muốn xem bọn họ đánh nhau: "Cũng không còn sớm nữa, nếu không ăn, vậy tôi đi nhé."
Thẩm Kinh Mặc vội vàng bám chặt theo: "Đừng vội vậy, chúng ta cùng nhau đi."
Nơi Thẩm Kinh Mặc đưa cô đến là một quán cơm tư nhân, nằm trong một con hẻm nhỏ, nhưng hương vị rất ngon.
Một bàn gà chảy nước miếng mình Liên Kiều ăn hơn một nửa, ăn không dừng được.
Thẩm Kinh Mặc nhìn cô gái nhỏ ăn đến gương mặt be bé phồng cả lên, cố nhịn xúc động nói: "Em đừng tin mấy lời xằng bậy của Đỗ Hành, anh không phải loại người như vậy."
Đôi mắt sáng ngời của Liên Kiều quét qua: "Vậy anh là loại người như nào?"
"Anh…" Bị cô nhìn chăm chú, lòng Thẩm Kinh Mặc thoáng hoảng hốt: "Anh là một người cực kỳ chung thủy."
Nói xong câu này, cả người anh đơ ra, anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì vậy?
"Phụt." Liên Kiều cười phun, đáng yêu ghê, nhỉ.
Gương mặt Thẩm Kinh Mặc ngày càng đỏ, anh gắp một đũa thức ăn cho cô: "Đừng cười, mau ăn cơm."
Theo đuổi nữ sinh khó quá đi, lần đầu tiên mà, không có kinh nghiệm.
…
Trong tiệm cơm quốc doanh, hai anh em nhà họ Liên vừa ăn vừa trò chuyện, trò chuyện vô cùng vui vẻ, dù là anh em ruột, nhưng một năm cũng hiếm có khi họ gặp nhau một lần.
Hết cách rồi, ai cũng bận việc, Liên Đỗ Hành bận đóng phim khắp trời nam đất bắc, Liên Đỗ Trọng là nhân viên nghiên cứu khoa học, trầm mê trong việc nghiên cứu khoa học, ăn ngủ đều ở phòng thí nghiệm.
Thế nhưng tình cảm giữa ba anh em vẫn luôn rất thân thiết.
Đỗ Hành hết sức phấn khởi kể lại đủ chuyện lý thú xảy ra hai ngày nay, nói đến là hưng phấn.
Nói đến mức lòng hiếu kỳ của Liên Đỗ Trọng cũng bị khơi dậy: "Người tên Kiều Nhị Liên kia thú vị thật, có cơ hội gặp một lần đi."
Còn về phần Kiều Nhất Liên phẩm hạnh không đoan chính kia, anh ấy lười để tâm, chỉ là một người không liên quan mà thôi.
"Là Liên Kiều, tên này dễ thương lắm đúng không, nghe như là em gái nhỏ nhà chúng ta vậy." Nét mặt Đỗ Hành mang đầy ý cười: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy em đã cảm thấy thật thân thiết, như người trong nhà."
Đỗ Trọng là anh trai cả, hai người em trai bên dưới đều do một tay anh nuôi lớn.
"Anh biết em luôn mong có một cô em gái, nhưng cũng không thể nhận bậy được, chú ý chừng mực một chút."
Vẻ tươi cười của Đỗ Hành thoắt cái biến mất, anh ta mím môi một cái: "Em cũng có nói gì đâu."
Chính vì có rất nhiều điều cố kỵ nên anh ta mới cực kỳ khắc chế, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, anh ta đều rõ cả.
Đỗ Trọng bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh còn không rõ trong lòng em nghĩ gì à? Nhà họ Liên cây cao thì đón gió lớn, vẫn nên hạ thấp mình một chút."
Đỗ Hành im lặng một hồi, chuyển sang chủ đề khác hỏi: "Cha đâu? Vẫn đang tham gia phỏng vấn ở nước ngoài ạ?"
Đỗ Trọng gắp một viên thịt cho em trai: "Ừ, có người nói mấy ngày nữa sẽ trở về, khi nào bộ phim của em mới quay xong? Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau tụ họp đi."
Một nhà bốn người đều có sự nghiệp của riêng mình, số ngày tụ họp chung một chỗ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đỗ Hành gật đầu: "Còn nửa tháng nữa mới hơ khô thẻ tre được, anh hai chạy sang phía nam mở một chuỗi nhà hàng nữa rồi, phỏng chừng còn phải bận rộn hồi lâu ấy."
Khóe miệng Đỗ Trọng giật một cái. Thú vui lớn nhất của đứa em hai này là kiếm tiền, mấy năm nay vẫn luôn khuếch trương nhà hàng, mở đầy chi nhánh, bận bịu chạy khắp nơi.
"Mấy đứa đó, chẳng đứa nào quyến luyến nhà cả."
Đỗ Hành bĩu môi, nói cứ như anh rất quyến luyến nhà mình vậy, anh cả còn nguyên năm bốn mùa chẳng về nhà kìa, xem phòng nghiên cứu khoa học là nhà đó, có được không?
Hai mắt anh ta khẽ chuyển động: "Anh cả, nếu không anh tìm một người phụ nữ kết hôn đi? Trong nhà không có bóng một phụ nữ nào đúng là khó thể tưởng tượng nổi mà, trống rỗng cứ như cái khách sạn, tuổi của cha thì ngày càng lớn, bên cạnh cũng cần có người chăm sóc."
Tình huống nhà bọn họ đặc thù, cha bọn họ chuyên gia nuôi thả bọn họ, thấy mấy đứa con không có hứng thú với Đông y thì cũng không hề ép buộc bọn họ.