Bà ấy còn chưa kịp nói câu đừng làm nữa, Liên Kiều đã ngắt lời: “Mẹ, chị ấy cần phải rèn luyện, ai sẽ giặt quần áo, lấy nước, nấu cơm cho chị ấy khi ở trường chứ? Chẳng lẽ lại để thầy cô bạn học phục vụ chị ấy sao?”
Kiều Mỹ Hoa sửng sốt, đúng thế, bà ấy cũng không thể nào theo qua đó chăm sóc cho con gái lớn được.
Kiều Nhất Liên tức nghiến răng nghiến lợi, con nhóc c.h.ế.t tiệt, nhất định cứ phải đối đầu với cô ta sao?
“Những việc này chị đều biết làm, chỉ là bỗng cảm thấy khó thở mà thôi.”
Liên Kiều rất thất vọng nhìn về phía cô ta: “Sức khỏe yếu quá thì đừng đi học nữa, kẻo đến giữa giờ học, mọi người lại phải phân tâm để cứu chị, thời gian của mọi người quý giá như vậy, sao có thể lãng phí cho chị được chứ? Giờ tôi sẽ viết giúp chị một lá thư gửi cho trường, nói hết tình hình thực tế cho trường biết.”
Kiều Nhất Liên hoảng sợ nói: “Đừng, chị sẽ cố gắng vượt qua khó khăn này, giờ chị sẽ đi giặt quần áo.”
Liên Kiều đứng sang một bên giám sát cô ta, còn đạo đức giả nói: “Mẹ, con làm vậy đều chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, chị ấy có hiểu cho con không? Liệu có ghi thù con không?”
Kiều Mỹ Hoa cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Sao có thể chứ? Nhất Liên là đứa bé hiểu chuyện nhất, nhất định có thể hiểu được nỗi lòng của con.”
Liên Kiều hài lòng mỉm cười: “Tôi đã nhận những công việc gian khổ nhất về phần mình, để những việc nhà nhẹ nhàng nhất lại cho chị, chị à, tôi thật sự yêu chị lắm đấy.”
Chết tiệt, Kiều Nhất Liên tức phát khóc, đúng là đồ hèn hạ!
Cứ như vậy, Liên Kiều chẳng những không phải làm bất cứ việc gì trong nhà, mà cũng tìm được cớ để lên núi.
Người trong thôn thấy cô sớm đi tối về, ngày nào cũng bận rộn làm việc ở bên ngoài, biểu hiện chăm chỉ của cô khiến rất nhiều người đã thay đổi cách nhìn về cô.
Thật ra Kiều Nhị Liên vẫn luôn là một người siêng năng chăm chỉ, nhưng lại bị thiệt bởi tính tình nóng nảy, hở chút ra là cáu kỉnh tức giận, không thích giao lưu với người khác, lại có thêm một kẻ gây rối cố tình hủy hoại danh tiếng của cô, nên mới khiến người trong thôn có ấn tượng xấu về cô.
Ngày nào Liên Kiều cũng lang thang khắp trong núi, cố gắng làm quen với môi trường ở đây càng sớm càng tốt.
Cô thường gặp phải Hứa Gia Thiện vào lúc trời chập tối, Hứa Gia Thiện biết săn bắt đào bẫy, nhưng mỗi lần đều thu hoạch được không nhiều.
Ở sâu trong núi quá nguy hiểm, mọi người đều không dám đi sâu vào trong đó, chỉ đi quanh ở ngoài rìa, một khi có nhiều người, căn bản còn không gặp được con mồi.
Anh ấy không giống với Liên Kiều, mỗi ngày đều có việc đồng áng làm mãi không hết, trời sắp tối thì lại lên núi cắt rau cho lợn, vội vàng mà đến, cũng lại vội vàng rời đi.
Ngoài con chim trĩ ngày đầu tiên ra, Liên Kiều cũng không tìm được gì nữa, thế nhưng, cô cũng không vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi gạt đám cỏ dại sang một bên, cô nhìn thấy một bụi nhẫn đông lớn, hai mắt sáng lên.
Nhẫn đông, còn có tên là kim ngân hoa, có vị ngọt, tính hàn, thanh nhiệt mà không làm hại dạ dày, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn chống viêm, bảo vệ gan lợi mật, có tác dụng điều trị các chứng bệnh do nhiệt, sốt viêm như đau họng, nhiệt độc, phát ban.
Cô vội vàng thu hoạch, định phơi khô rồi mang đi bán.
Hiện giờ cô quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm tiền, mà thuốc Đông y là thứ cô quen thuộc nhất, đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà mỗi ngày cô đều lang thang ở trong núi.
Ồ, còn có cả cam thảo tươi nữa, không tồi.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Gia Thiện, vẻ mặt anh ấy vô cùng lo lắng. “Anh họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai mắt Hứa Gia Thiện đỏ lên: “Tiểu Gia bị bệnh rồi, anh không có tiền đưa em ấy đến bệnh viện, muốn vào sâu trong núi thử vận may, nói không chừng lại có thể săn được chút gì đó đổi lấy tiền.”
Vì em trai, anh ấy sẵn sàng mạo hiểm một lần.
Liên Kiều cau mày hỏi: “Bệnh gì vậy?”
Hứa Gia Thiện vô cùng sốt ruột: “Bắp chân tấy đỏ, đau đớn không thể chịu được, còn sốt cao mãi không giảm.”
Vẻ mặt Liên Kiều nghiêm trọng nói: “Dẫn em đi xem thử xem.”
“Giờ anh muốn...” Hứa Gia Thiện vô cùng hoảng hốt, lo lắng không thôi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nghĩ cách kiếm tiền đưa em trai đến bệnh viện.
Liên Kiều tóm lấy cánh tay anh ấy: “Mau lên.”
Nhà họ Liên ở thôn Điềm Thủy, nhà họ Hứa ở thôn Thanh Thủy, cách nhau không xa.
Nhà họ Hứa là một hộ gia đình khá giả ở trong thôn, có hai căn nhà bằng gạch, nổi bật giữa đám đông.
Thế nhưng, nơi hai anh em nhà họ Hứa ở lại là phòng chứa củi, khắp nơi đều lọt gió, nếu như trời đổ mưa thì sẽ phải lo lắng hãi hùng, cả căn phòng chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.
Có một cậu bé gầy gò nằm trên một chiếc giường nhỏ, cả người cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, mê man mãi không tỉnh, trông vô cùng đáng thương.
Trong nhà không có ai, chỉ có một mình cậu ấy.
Hứa Gia Thiện mở cửa xông vào, nhìn cậu em trai đáng thương của mình, hai mắt đỏ bừng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia.”