Hứa Tiểu Gia không nghe thấy gì, không có chút phản ứng nào, điều này khiến Hứa Gia Thiện vô cùng lo lắng.
“Em họ, em chăm em ấy một lát giúp anh, anh đi mượn trưởng thôn ít tiền...”
“Nếu như có thể mượn được, anh đã không lên núi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Liên Kiều vang lên.
Cả người Hứa Gia Thiện run rẩy, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay, lòng đau như cắt.
Liên Kiều đi lên trước vạch mí mắt của Hứa Tiểu Gia ra xem thử, lại sờ trán cậu ấy, trán nóng hôi hổi.
Cô cau mày, vươn tay ra bắt mạch cho cậu ấy, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Hứa Gia Thiện buông hai tay xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Em họ, em đang làm gì thế?”
Liên Kiều vén chiếc chăn bông rách nát lên, thấy chân phải của Hứa Tiểu Gia sưng tấy lên, đã có dấu hiệu mưng mủ, chẳng trách lại sốt cao mãi không giảm.
“Nếu như em cứu được em trai của anh, anh định báo đáp em như thế nào?”
“Hả? Nếu như em có thể cứu em ấy...” Hứa Gia Thiện bỗng trở nên kích động: “Anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em cả đời này.”
“Được, anh hãy nhớ kỹ câu này của mình đấy.” Liên Kiều đập dập cây kim ngân: “Có rượu vàng không?”
“Để anh nghĩ cách.” Hứa Gia Thiện chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh đã mang một bát rượu vàng trở về.
Liên Kiều bỏ kim ngân và cam thảo vào trong nồi, dùng nước sắc một bát thuốc lớn, lại cho thêm rượu vàng vào đun nửa ngày, khi thấy được rồi, mới bỏ bã đổ vào bát, chia làm ba phần, một phần trong số đó để Hứa Gia Thiện đỡ Tiểu Gia đang mê man dậy, đút vào miệng cậu ấy.
Cô dùng d.a.o rạch da vết sưng của Tiểu Gia, bóp hết mủ ra, rồi lại bôi một lớp kim ngân hoa đã được nghiền nát lên miệng vết thương.
Động tác của cô vô cùng thuần thục, Hứa Gia Thiện nhìn hoa hết cả mắt, thầm lo lắng trong lòng, rốt cuộc có thể cứu được hay không?
Hai người yên lặng chờ đợi, không biết qua bao lâu, Hứa Tiểu Gia mới mở mắt ra: “Anh.”
Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Hứa Gia Thiện cảm thấy chóp mũi chua xót: “Tiểu Gia, em đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đây là người thân duy nhất mà anh ấy quan tâm, hai anh em từ nhỏ đã nương tựa vào nhau.
Tiểu Gia chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chân cũng không còn đau như trước nữa: “Không còn đau lắm nữa rồi, anh à, anh đừng lo lắng.”
Cậu ấy nhìn về phía Liên Kiều, kinh ngạc hô lên: “Ơ, cô ấy là ai vậy ạ?”
Thấy em mình đã khỏe hơn nhiều, Hứa Gia Thiện rất vui: “Chị họ của em đấy, là con gái nhà dì Mỹ Hoa, lần này là cô ấy đã cứu em đó.”
Tiểu Gia rất ít khi ra khỏi nhà, chưa từng gặp mặt Liên Kiều, chỉ biết là mình có một người chị họ: “Chị họ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngoan lắm, lần sau chị mời em ăn kẹo.” Liên Kiều sờ túi, cảm thấy chua xót, giờ cô cũng chỉ là một quỷ nghèo, sờ khắp cả người cũng không kiếm được đồng tiền nào.
Khóe miệng Tiểu Gia giật giật, trông cô còn nhỏ hơn cả cậu ấy thì phải.
Liên Kiều chỉ vào bát thuốc: “Số thuốc còn lại, chia làm hai lần uống hết, chú ý vệ sinh sạch sẽ, kẻo bị nhiễm trùng.”
Hứa Gia Thiện kinh ngạc hỏi: “Sao em lại biết những điều này?”
Liên Kiều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nắm c.h.ặ.t t.a.y phải giơ lên: “Tri thức là sức mạnh, là của cải, là phương thuốc cứu mạng.”
Hai anh em nhà họ Hứa: …
“Em đi đây.” Liên Kiều quyết định sẽ đi đòi nợ, cô nghèo quá rồi, sống qua ngày thôi cũng khó khăn quá.
Cô vừa mới đi ra khỏi cửa thì bắt gặp bốn người đi vào.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, trông cũng rất ưa nhìn, làn da cũng rất trắng, không giống những người đàn ông da dẻ đen đúa ở trong thôn.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trạc tuổi ông ta, gương mặt to tròn, thân hình mập mạp, khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, dáng vẻ trông rất hung dữ.
Hai nam nữ thanh niên đi theo phía sau, đều có dáng vẻ khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, vừa nhìn đã biết là người một nhà.
Người phụ nữ lớn tuổi trừng mắt, vẻ mặt hung tợn hét lên: “Cô là ai? Tại sao lại ở nhà tôi? Cô không phải là người thương của cái tên ăn cháo đá bát kia đấy chứ?”
Vẻ mặt khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt này, thông thường đều có tính cách chanh chua chát chúa, bụng dạ hẹp hòi.
Liên Kiều cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ lên chơi đùa trong tay: “Nhà bà ư? Ồ, bà chính là mụ phù thủy nức tiếng gần xa Lâm Hương Hương đó sao? Đáng ra phải gọi là Lâm Xú Xú mới đúng.”
Lâm Hương Hương, con gái của trưởng thôn thôn Thanh Thủy, năm đó nhìn trúng người đàn ông đã có vợ là Hứa Văn, cố tình ép c.h.ế.t người vợ kết tóc của ông ta, thành công trở thành vợ của Hứa Văn.
Bà ta còn chà đạp hai đứa con trai của vợ cũ, dùng đủ mọi cách để ngược đãi, tiếng xấu của bà ta lan khắp bán kính mười dặm.
Thế nhưng cũng hết cách rồi, bà ta có một người cha tốt thì biết làm sao bây giờ.
Liên Kiều vung tay ném viên đá trong tay ra, đánh trúng huyệt hạc đỉnh trên đầu gối đối phương, Lâm Hương Hương chỉ cảm thấy đau nhức không thôi, bất chợt ngã xuống.
Vẻ mặt Hứa Văn vô cùng lo lắng: “Hương Hương.”
“Mẹ.”
“Em họ.” Hứa Gia Thiện xông lên, không nói lời nào kéo Liên Kiều ra sau lưng: “Đừng sợ.”