Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 8



Lâm Hương Hương không đứng lên nổi, chỉ cảm thấy chân mình đau nhức không thôi: “Hứa Gia Thiện, không ngờ mày lại dám bắt tay với người ngoài đánh tao, mày to gan thật đấy, không muốn sống tiếp ở trong thôn này nữa rồi sao? Hả? Mau giao con nhóc thối tha đó ra đây.”

Hứa Gia Thiện vốn luôn im lặng ít nói lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được.”

Đây là em họ của anh ấy, cũng là người thân của anh ấy, có ơn với hai anh em họ.

Lâm Hương Hương tức giận trừng mắt: “A Văn, anh xem con trai tốt của anh kìa, nó có thái độ gì đây hả?”

Hứa Văn giận dữ gầm lên: “Đồ bất hiếu, mau cút sang một bên.”

Người ta thường nói có mẹ kế ắt có cha dượng, câu nói này không sai chút nào.

Hứa Văn có được người vợ như vậy, được ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhà gạch mái ngói, cuộc sống thoải mái hạnh phúc vô cùng.

Tiền đề của cuộc sống này là, ông ta phải nghe lời vợ răm rắp, vợ chỉ đằng đông, ông ta không thể đi về phía tây.

Cả người Hứa Gia Thiện run lên, anh ấy không quan tâm đến bà mẹ kế Lâm Hương Hương này, nhưng thái độ của cha ruột khiến anh ấy cảm thấy rất buồn.

Nếu như đã không thích, tại sao còn phải sinh bọn họ ra làm gì?

Liên Kiều cười lạnh: “Người ta thường nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, theo tôi thấy, có những người còn chẳng bằng súc sinh nữa kìa.”

Gương mặt Hứa Văn đỏ bừng, không biết là do tức giận, hay là xấu hổ: “Cô nói ai cơ?”

Liên Kiều thật sự rất coi thường loại đàn ông như vậy, không có năng lực, không có trách nhiệm, lại càng chẳng có chút tình cha nào.

“Ai đáp lời thì là đang nói người đó, đồ súc sinh.”

Cô nói chuyện vô cùng ngoa ngoắt, chọc người nhà họ Hứa tức giận bừng bừng, Lâm Hương Hương lại càng lửa giận ngập đầu: “A Văn, đi lên cho con nhóc đó mấy bạt tai, dạy cho cô ta biết chút quy củ.”

Hứa Gia Thiện sốt ruột nói: “Em họ, em mau chạy đi, mau trở về đi.”

Liên Kiều đứng yên đó không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Lâm Hương Hương, bà có còn muốn cái chân của mình không?”

Trong lòng Lâm Hương Hương giật thót, vô thức nhìn về phía đầu gối: “Mày có ý gì?”

Khóe miệng Liên Kiều nhếch lên: “Có phải là bà đang cảm thấy đầu gối vừa đau vừa nhức không? Không đứng thẳng được nữa? Đến buổi tối sẽ càng đau hơn, ba ngày sau sẽ nằm liệt trên giường, không biết người đàn ông của bà có thể chăm sóc cho một người tàn tật vô dụng như bà cả đời không đây? Dù sao, ông ta cũng đã có tiền án rồi, không đến một năm sau, ông ta sẽ cặp kè ngoại tình với người phụ nữ khác thôi.”

Cô dường như đang nói đùa, nhưng lại khiến Lâm Hương Hương vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng vô cùng sợ hãi: “Mày đã làm gì tao? Nếu như tao có mệnh hệ gì, mày c.h.ế.t chắc rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dáng vẻ ngoài mặt hung dữ nhưng trong lòng lại sợ hãi của bà ta đập vào mắt Liên Kiều, cô không khỏi bật cười: “Hở chút là muốn người khác chết, không hổ là con gái của trưởng thôn, rất có khí phách, tôi vỗ tay cho bà.”

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, kèm theo gương mặt tươi cười của Liên Kiều, trông rất cổ quái.

Ôi mẹ ơi, đây có phải là kẻ tâm thần không vậy?

“Cô ta rốt cuộc là ai?” Trong mắt Lâm Hương Hương ngập tràn vẻ hung ác, rất muốn gọi cha mình đến đây để chống lưng cho mình.

“Kiều Nhị Liên, nhớ kỹ tên của tôi đấy, sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa ra một chút, đã hiểu chưa?” Liên Kiều lấy ra một chiếc liềm, mắt sắc như dao, lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chiếc liềm này rất sắc, có thể đ.â.m thủng động mạch chủ của một người trong vòng hai giây, khiến người đó c.h.ế.t ngay lập tức, có biết cái gì là động mạch chủ không? Chính là phần nhô ra ở phía sau tai...”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn choáng váng, tàn nhẫn, tàn nhẫn thật đấy.

Người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ mất mật: “Cô... cô đang uy h.i.ế.p bọn tôi!”

Liên Kiều híp mắt cười nói: “Đúng thế, ai khiến tôi không vui, tôi sẽ khiến người đó cả đời đều không vui được, con người tôi đây thứ khác thì không có, nhưng thủ đoạn g.i.ế.c c.h.ế.t vài người thì vẫn có thừa.”

Kẻ ngang ngược sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người không thiết mạng sống.

Người này là ai vậy trời ạ? Lâm Hương Hương vẫn luôn ngang ngược phách lối trong thôn của mình, nhưng đến khi thật sự gặp được kẻ tàn nhẫn thì lập tức thấy sợ hãi. “Thế nhưng mày muốn hại tao bị liệt!”

Liên Kiều bật cười ha hả, đúng là dễ lừa thật đấy, nhanh như vậy đã tin rồi sao?

“Tôi biết chữa bách bệnh, nếu như mấy người cầu xin tôi, tôi có thể xem xét, đương nhiên, cũng phải xem thành ý của mấy người như thế nào nữa.”

Cô cong ngón cái và ngón trỏ lên xoa hai ngón với nhau, cử chỉ này tất cả người trên trái đất đều có thể hiểu được.

Người nhà họ Lâm tức hộc máu, Lâm Hương Hương lại càng tỏ vẻ không tin.

Liên Kiều cũng chẳng quan tâm, vỗ m.ô.n.g rời đi, trước khi đi còn rất tốt bụng nói một câu: “Ba ngày sau thần tiên cũng hết cách, đến lúc đó dù có mang theo núi vàng núi bạc đến tìm tôi, tôi cũng chịu thôi.”

Tròng mắt Lâm Hương Hương trừng lớn đến mức như muốn rơi ra ngoài, muốn xử lý cô, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, lỡ như là thật thì sao?



Khi Liên Kiều trở về nhà thì trời đã tối rồi, Kiều Mỹ Hoa sốt ruột chạy đi khắp nơi tìm cô.

Vừa nhìn thấy cô, Kiều Mỹ Hoa đã đánh cô một cái: “Bé hai, con chạy đi đâu chơi vậy hả? Không biết là mọi người lo lắng cho con lắm sao?”

Kiều Nhất Liên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ đừng tức giận, em hai cũng không cố ý đâu...”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com