Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 81



Liên Kiều giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua, “Con chỉ cho mẹ năm phút.”

Cô vẫn lạnh lùng như vậy, không hề giả bộ, dù sao cũng không có chuyện tốt.

Kiều Mỹ Hoa rất thất vọng, đều trách cô không dạy dỗ đứa nhỏ thật tốt.

“Nhị Liên, con cũng thấy đấy, chị gái con thân thể rất là yếu ớt, còn hiến m.á.u cứu người, thật sự hiếm có…”

“Liên quan gì đến con?” Liên Kiều lạnh lùng hỏi lại, “Chẳng lẽ còn muốn con lên báo khen ngợi cô ta một phen sao? Hay là muốn trao cờ tuyên dương cho cô ta? Vậy mẹ đi tìm người nhà họ Liên đi.”

Kiều Mỹ Hoa vừa mới mở đầu, đã bị nghẹn trở lại, có chút tức giận.

“Con biết nguyện vọng lớn nhất của cô ta là trở thành con gái của nhà họ Liên.”

Liên Kiều hai tay ôm ngực, cười mỉa mai nói: “Con cho phép cô ta mơ mộng hão huyền đấy.”

Thái độ của cô rất rõ ràng, nhưng Kiều Mỹ Hoa vẫn không chịu từ bỏ ý định, “Con có thể giúp đỡ chúng ta khuyên nhủ ông Liên, để ông ấy thu nhận Nhất Liên làm con gái nuôi, sống cùng với hai người được không?”

Thẩm Kinh Mặc sợ ngây người, đầu óc của người phụ nữ này thật sự có vấn đề, dạy dỗ cho con gái cũng có bệnh.

A, đương nhiên là Liên Kiều khác với bọn họ rồi, trong thân thể của cô chảy dòng m.á.u của nhà họ Liên, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.

Liên Kiều nhịn không được nở nụ cười, cô cười rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta phải rung động.

“Mẹ, không được, tính cách ác độc ích kỷ của con không thể nào phá bỏ, cha là của con, các anh trai cũng là của con, toàn thế giới đều là của con, Kiều Nhất Liên muốn tranh giành với con sao, kiếp sau cũng không có khả năng đâu.”

Còn nhận làm con gái nuôi nữa chứ, còn không bằng đập đầu vào tường đi đầu thai đi, xem thử có thể đầu thai được vào chỗ nào tốt hơn không.

Chẳng qua là Kiều Nhất Liên đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, nói không chừng phải đầu thai đi làm súc sinh đấy.

Sắc mặt của Kiều Mỹ Hoa rất khó coi: “Không phải cướp, là chia sẻ!”

Bà ấy đây là bị Kiều Nhất Liên tẩy não rồi, lời nói vớ vẩn như vậy mà cũng nói ra được.

Liên Kiều tự tin phản bác lại: “Vậy cũng không được, mặc kệ là tình cảm gì, con đều muốn độc nhất vô nhị.”

Ai mà thèm một chút tình cảm rò rỉ ra kia chứ? Cô cũng không phải là ăn mày.

Kiều Mỹ Hoa một chút biện pháp cũng không có: “Nhị Liên à, coi như mẹ cầu xin con, mẹ quỳ xuống xin con.”

Bà ấy vậy mà lại thật sự quỳ xuống, Thẩm Kinh Mặc vẻ mặt thay đổi, giành trước một bước chắn ở trước mặt Liên Kiều.

“Bà Kiều, bà đứng lên trước đi.”

Kiều Mỹ Hoa một lòng muốn vì con gái nuôi kiếm một con đường tươi sáng, chỉ vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của mẹ cô ta.

Trước kia không có điều kiện này, hôm nay có cơ hội, nói cái gì cũng phải thử xem.

“Nếu như con không đồng ý, mẹ sẽ không đứng lên.”

Khóe miệng Liên Kiều cong lên: “Vậy thì cứ từ từ quỳ đi, có thể quỳ cho đến khi trời đất sụp đổ, đó mới là bản lĩnh.”

Cô thản nhiên nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, xoay người rời đi.

Cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất cứ uy h.i.ế.p nào!

Thẩm Kinh Mặc vừa tức giận vừa đau lòng cho cô: “Bà Kiều, tôi chân thành đề nghị bà, đến khoa tâm thần kiểm tra lại đầu óc đi, có bệnh thì phải trị.”

Anh đuổi theo Liên Kiều, mẹ ruột của cô không đau lòng cho cô, nhưng anh đau lòng.

Kiều Mỹ Hoa nhìn bóng dáng đã đi xa, không nhịn được gào khóc, trong lòng cực kỳ mất mát.

Chân của Thẩm Kinh Mặc rất dài, vừa đi chưa được mấy bước đã đuổi kịp, cẩn thận từng li từng tí nhìn Liên Kiều. “Em không sao chứ?”

Liên Kiều mặt không chút thay đổi liếc anh một cái, “Em muốn ăn bánh táo giòn tan.”

Thẩm Kinh Mặc không cần nghĩ ngợi nói, “Anh mua cho em, em còn muốn ăn gì không?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thức ăn ngon có sức mạnh thần kỳ có thể chữa lành tất cả, khi không vui, thì hãy ăn một bữa thật ngon.

Một bữa không được, vậy thì ăn hai bữa.

Thật ra Liên Kiều cũng không sao, nhưng nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn. “Trứng cuộn, chocolate vị rượu, cơm Bát Bảo.”

Thẩm Kinh Mặc lập tức đi ra ngoài. “Được, em chờ anh, anh sẽ lập tức quay trở lại.”

Dáng vẻ cao lớn của người đàn ông càng chạy càng xa, khuôn mặt của Liên Kiều cong lên, có đôi khi người này còn rất đáng yêu.

Phía sau truyền đến một giọng nói. “Em gái.”

Liên Kiều quay đầu nhìn lại, là anh cả Liên, vẻ mặt của anh ấy rất nặng nề, giống như không thoải mái.

“Anh cả.”

Anh cả Liên bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt chăm chú nói. “Nhà họ Liên chúng ta chỉ có duy nhất một người con gái, đó chính là em.”

Đây là lời cam đoan của gia chủ kế tiếp nhà họ Liên, ai cũng đừng nghĩ nhân cơ hội phá rối.

Đây có phải là một loại an ủi khác không? Liên Kiều mỉm cười, “Vâng.”

Ngay cả anh cả cũng nhìn thấy và nghe được mọi chuyện, trong lòng anh ấy bùng lên một ngọn lửa giận.

Cuộc sống trước kia của cô rốt cuộc có bao nhiêu uất ức, anh ấy cũng không dám nghĩ đến, vừa nghĩ đến sẽ cảm thấy rất tức giận.

“Người khác có lẽ sẽ đối xử tệ với m.á.u thịt của mình, nhưng người nhà họ Liên chúng ta sẽ không, cho dù là kẻ thù, cũng sẽ không để cho con cái nhà mình phải chịu uất ức.”

Trong mắt Liên Kiều có chút ý cười, “Vâng.”

Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mày như tranh vẽ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ở trong mắt của anh cả Liên, cô vô cùng xinh đẹp. “Nhà họ Liên chúng ta còn có một đặc điểm, đó là rất thích bao che khuyết điểm.”

Vốn dĩ anh ấy đối với cô chỉ là ý thức trách nhiệm, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy vừa thương tiếc lại vừa cảm thấy đau lòng cho cô, muốn bảo vệ cô.

Em gái nhà mình tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ai dám bắt nạt cô, thì chính là đang đối nghịch với anh ấy.

Anh ấy kéo tay Liên Kiều đi vào trong, Liên Kiều có chút mơ hồ hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo anh là được rồi.”

Kiều Mỹ Hoa ngây ngốc quỳ trong chốc lát, người ta đã quyết tâm không để ý tới bà ấy, bà ấy quỳ có lợi ích gì?

Bà ấy vuốt ve mấy cái bánh bao càng lúc càng lạnh, đứng lên trở lại phòng bệnh, đưa bánh bao cho Kiều Nhất Liên.

Kiều Nhất Liên một chút thèm ăn cũng không có, suốt ngày ăn bánh bao, cô ta ăn muốn chán luôn rồi, không thể đổi cái gì mới hơn sao?

Nhưng cô ta là một người con gái ngoan ngoãn và lễ phép, đương nhiên không thể biểu hiện ra bên ngoài.

“Mẹ, mẹ đã đi tìm Nhị Liên chưa? Em ấy nói thế nào?”

Kiều Mỹ Hoa cúi đầu, cả người đều mệt mỏi. “Nhất Liên, là mẹ vô dụng, cái gì cũng không giúp được cho on.”

Trong lòng của Kiều Nhất Liên trầm xuống: “Em ấy không chịu sao?”

Kỳ thật, cô ta cũng biết không được, nhưng vẫn cố ý để cho Kiều Mỹ Hoa đi qua đó.

Vì để cho vết nứt giữa mẹ con bọn họ càng lúc càng lớn, vĩnh viễn không có khả năng hàn gắn.

Cô ta sẽ không đem tình thương của mẹ tặng cho Kiều Nhị Liên!

Kiều Mỹ Hoa cảm thấy rất mệt mỏi, không riêng gì thân thể mệt mỏi, trái tim cũng thấy rất mệt mỏi.

Cô mềm cứng không ăn, bướng bỉnh như con lừa.

Kiều Nhất Liên ánh mắt lóe lên: “Không cần gấp, cứ từ từ thôi, còn có thời gian mà.”

Toàn bộ người nhà họ Liên đều ở trong bệnh viện, cô ta chỉ cần nghĩ biện pháp lấy lòng bọn họ là được, Kiều Nhị Liên thì được tính là cái gì?

Cô ta còn là ân nhân cứu mạng của anh hai Liên, chỉ vì một phần tình nghĩa này, người ta cũng không có khả năng bạc đãi cô ta.

Kiều Mỹ Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi, thừa dịp cậu hai nhà họ Liên còn ở trong bệnh viện dưỡng thương, mỗi ngày chúng ta đều nấu canh bổ mang đến cho cậu ấy uống.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com