Kiều Nhất Liên nhìn bà ấy, đi đâu nấu canhđây? Hai mẹ con đều ở trong bệnh viện, muốn ăn một miếng cơm nóng cũng khó khăn.
Nhưng cô ta còn có thể nói cái gì đây?
“Con nghe lời mẹ, mẹ là người thông minh nhất.”
Kiều Mỹ Hoa quả nhiên bị cô ta dỗ dành vui vẻ, “Vẫn là con ngoan nhất.”
Kiều Nhất Liên ôm lấy cánh tay bà ấy, cười ngọt ngào, “Mẹ à, con yêu mẹ nhất, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời của con.”
Sự thất vọng và bối rối của Kiều Mỹ Hoa phải chịu ở trên người Liên Kiều đã được Kiều Nhất Liên chữa trị. “Con ngoan, có những lời này của con, mẹ rất vui vẻ.”
“Khụ khụ.” Một tiếng ho nhẹ đột nhiên vang lên.
Anh cả Liên mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao lớn, tuấn tú như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, là điểm có thể hấp dẫn ánh mắt của con gái nhất.
Ánh mắt của Kiều Nhất Liên sáng lên, trong lòng nai con chạy loạn, quá đẹp trai rồi.
Trong lòng cô ta hiện lên một suy nghĩ, nếu như không thể trở thành con gái của nhà họ Liên được, vậy thì cô ta có thể trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Liên, Kiều Nhị Liên không phải sẽ ngoan ngoãn gọi cô ta một tiếng chị dâu, phải nhìn vào ánh mắt của cô ta mà làm việc sao?
Cô ta càng nghĩ càng hưng phấn, ý tưởng này thật tuyệt vời.
Kiều Mỹ Hoa nhiệt tình chào hỏi, “Đại thiếu gia, anh tới rồi, mau ngồi đi.”
Vẻ mặt của anh cả Liên lạnh nhạt: “Tôi cố ý đến đây để cảm ơn cô Kiều Nhất Liên, cảm ơn cô đã truyền m.á.u cho em hai của tôi.”
Kiều Nhất Liên tỏ ra thẹn thùng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa nhút nhát liếc mắt nhìn anh ấy một cái, sau đó lại liếc nhìn anh ấy thêm một cái, giống như đang phóng điện.
“Đây là việc mà tôi nên làm.”
Anh cả Liên lớn lên rất tuấn tú, được đám con gái rất là yêu thích, anh ấy đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhưng chưa từng gặp qua loại người nào như thế này.
Xấu hổ sao? Đây là muốn dụ dỗ anh ấy à? Anh cả Liên có thể được coi là chuyên gia giám định kỹ nữ, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu bọn họ.
Điều này cũng khiến anh ấy vô cùng chán ghét, đây là thứ đồ chơi gì vậy?
“2000CC m.á.u ở trong bệnh viện là một trăm năm mươi đồng, tính luôn cả phí dinh dưỡng, tôi sẽ cho cô năm trăm đồng, xin hãy cất kỹ.”
Anh ấy móc ra năm xấp tiền mặt đặt ở trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt lại kiêu căng, có một cảm giác ưu việt xa cách.
Vẻ mặt của Kiều Nhất Liên cứng đờ, không dám tin, đây là muốn dùng tiền để phủi sạch quan hệ sao?
Ơn cứu mạng của cô ta cứ như vậy mà trôi qua à? Đừng hòng!
Cô ta chính nghĩa nói, “Anh Liên, anh đang sỉ nhục nhân cách của tôi đấy, tôi cứu người không vì mục đích gì cả, đây là tôi tự nguyện.”
Trong lòng anh cả Liên tràn ngập sự chán ghét với cô ta, dám bắt nạt em gái của anh là không được.
“Tiền tôi để ở đây, nếu thật sự không muốn lấy thì quyên góp đi, còn những thứ khác thì đừng có mơ tưởng nữa.”
Kiều Nhất Liên cả người run lên, ngay cả cái này anh ấy cũng biết sao? Là Kiều Nhị Liên nói cho anh ấy biết à? Chết tiệt. “Anh có ý gì?”
Anh cả Liên nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực ra anh ấy là một người rất xa cách, luôn dùng phép lịch sự để tạo khoảng cách.
Nhưng vào lúc này anh ấy rất hung hăng.
“Nhà họ Liên chúng tôi không nhận con nuôi, về phần của em hai tôi, các người cũng không nên mượn cơ hội tới gần, không phải người cùng giới thì đừng cố gắng chen vào, vô ích thôi.”
Cô ta hiến m.á.u cho em trai anh ấy, anh ấy vốn dĩ muốn tìm cho cô ta một công việc tốt, đảm bảo cho cô ta có một cuộc sống bằng phẳng.
Nhưng cô ta lại dám tính kế đến người nhà họ Liên, vậy thì cầm tiền rồi chấm dứt đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tình cảm mà, một chút cũng không có!
Ánh mắt tức giận của anh ấy nhìn vào Kiều Mỹ Hoa, “Nhân tiện, tôi ghét nhất là người khác bắt nạt người nhà của tôi, đừng có quấy rầy em gái của tôi, nếu như để tôi nhìn thấy một lần nữa, thì đừng trách tôi tàn nhẫn, tôi có rất nhiều biện pháp đối phó với các người.”
Vốn dĩ hồi ức tốt đẹp đối với bà ấy toàn bộ đã bị hủy hoại, chỉ còn lại sự căm hận sâu sắc.
Bà ấy tự nguyện trở thành cây s.ú.n.g trong tay người khác, dùng để đối phó với con gái ruột của mình, bà ấy thật sự không biết gì cả sao?
Không, bà ấy biết, chẳng qua là bà ấy dựa vào hai từ thân sinh mà thôi.
Người phụ nữ này ngu ngốc đến mức không thể chịu nổi, phối hợp với Kiều Nhất Liên mưu mô xảo trá, thì quả đúng là tuyệt phối.
Kiều Mỹ Hoa cảm thấy vô cùng áp lực, “Đó là con gái của tôi.”
Anh cả Liên sẽ không để cho bà ấy làm hại Liên Kiều nữa, bà ấy hại cô như vậy còn chưa đủ hay sao?
“Không, bà chỉ có một đứa con gái, đó chính là Kiều Nhất Liên. Về phần Liên Kiều, con bé là đại tiểu thư của nhà họ Liên chúng tôi, không liên quan gì tới bà.”
Sắc mặt của Kiều Mỹ Hoa càng ngày càng tái nhợt: “Đây là ý của ai? Ông Liên có biết không?”
Con bé là do bà ấy sinh ra, bọn họ dựa vào cái gì mà cướp con bé đi? Dựa vào cái gì không cho bà ấy tới gần con bé?
Anh cả Liên cảm thấy cực kỳ buồn cười, còn lấy cha anh ấy ra để áp bức anh ấy sao? Xem ra bà ấy không hiểu về cha anh ấy một chút nào cả.
Cha anh ấy đối với người khác rất lịch sự nhã nhặn, lại còn rất thấu hiểu thông cảm cho người khác, nhưng tất cả nguyên tắc đó khi đứng trước mặt người nhà, thì đều sẽ lập tức biến mất.
Bà nội chính là chiếc vảy ngược của cha anh ấy, ai cũng không được đụng vào, khuôn mặt của Liên Kiều rất giống với bà nội, nhất định là hòn ngọc quý trên tay của người nhà họ Liên.
“Tôi đại biểu cho tất cả người nhà họ Liên, bao gồm cả Liên Kiều.”
Anh ấy hơi nghiêng người, kéo cô gái ngoài cửa lại, “Em gái à, em nói xem có phải không?”
Liên Kiều vẻ mặt sùng bái, “Em nghe theo anh cả, anh cả thật là uy phong.”
Đôi mắt sáng ngời và nụ cười ngọt ngào của cô khiến cho trái tim của anh cả Liên cảm thấy vô cùng hài lòng, em gái vừa mềm mại vừa đáng yêu, là của nhà anh ấy!
Anh ấy không nhịn được sờ đầu cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều, “Những chuyện mà em không thể làm thì cứ để cho anh.”
Kiều Mỹ Hoa dù sao cũng là mẹ ruột của Liên Kiều, cô có thể lạnh lùng, có thể không để ý tới, nhưng không thể ra tay đối phó với bà ấy.
Nhưng Liên Đỗ Trọng hoàn toàn không cần phải cố kỵ, cho dù là ai thì cũng không thể bắt nạt em gái của anh ấy.
Khuôn mặt gầy gò của Kiều Mỹ Hoa đỏ bừng, “Nhị Liên, mẹ là mẹ của con mà.”
Liên Đỗ Trọng cũng không nhịn được mà mắng bà ấy: “Bà không xứng!”
Lấy danh nghĩa yêu thương, lại làm những việc tổn thương con gái mình, người mẹ như vậy không cần cũng được.
Kiều Mỹ Hoa bị đả kích lớn, “Đại thiếu gia, trước kia cậu không phải như vậy.”
Trước kia anh đối với bà ấy rất tôn kính, cũng rất nhiệt tình, luôn một tiếng dì Kiều, làm cho trong lòng bà ấy cực kỳ ấm áp.
Liên Đỗ Trọng cười lạnh một tiếng, vì sao anh đối xử với bà ấy như vậy, trong lòng bà ấy không biết sao?
“Trong ấn tượng của tôi, bà cũng không phải là một người phụ nữ hồ đồ như vậy.”
Bỏ lại những lời này, anh ấy dẫn Liên Kiều rời đi, Kiều Nhất Liên trơ mắt nhìn bọn họ đi xa, lại không thể làm gì.
Con đường vào nhà họ Liên này không thể đi được rồi!
Chỉ một lát sau y tá đã tới, cưỡng chế hai người xuất viện, đã nợ biết bao nhiêu tiền thuốc men trong lòng của bọn họ không rõ à? Bệnh viện cũng không phải là nhà từ thiện.