Kiều Nhất Liên hiện tại có năm trăm đồng, cũng xem như là có tiền, cô ta muốn lấy tiền này nộp tiền thuốc men, nhưng bệnh viện không thu, lý do là vì cô ta không có bệnh, còn chiếm lấy tài nguyên chữa bệnh của người khác.
Mẹ con bọn họ không chịu đi, lại thật sự bị đuổi ra khỏi cửa.
Kiều Nhất Liên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta không thể làm gì khác, chỉ có thể cảm thấy buồn bực và tức giận.
Người nhà họ Liên thật sự rất biết bắt nạt người khác!
Kiều Mỹ Hoa còn có thể làm sao bây giờ? “Nhất Liên à, chúng ta về nhà thôi.”
Cơn tức của Kiều Nhất Liên lập tức bùng nổ, “Con không về, nếu về thì mẹ về một mình đi.”
Kiều Mỹ Hoa có thể hiểu được tâm trạng của cô ta lúc này, bà ấy chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, “Vậy con muốn thế nào?”
Kiều Nhất Liên giật mình nói: “Mẹ à, con muốn ở lại tỉnh thành để tìm một công việc, con không muốn về thôn nữa, mẹ cũng biết mấy người trong thôn xấu tính như thế nào mà, miệng của bọn họ cay nghiệt muốn chết, con thật sự chịu không nổi.”
Kiều Mỹ Hoa suy nghĩ một chút, “Nếu không thì con kết hôn với Hải Quân đi, gả cho người khác thì có thể danh chính ngôn thuận ở lại tỉnh thành, đi học cùng với Hải Quân sau đó tìm một công việc.”
Vừa nghe thấy lời này, Kiều Nhất Liên cảm thấy phiền não, “Hải quân gia sẽ không đồng ý đâu, mẹ, tỉnh thành có rất nhiều cơ hội, con sẽ không thua kém bất cứ ai, mẹ mau trở về đi.”
Ít nhất cô ta không thể thua kém Kiều Nhị Liên!
Tuy rằng lời này không nói ra, nhưng Kiều Mỹ Hoa vẫn đoán được vài phần, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Tại sao phải so sánh cuộc sống của mình với người khác?
Hôm nay Nhị Liên đã khác, con bé đã là con gái của nhà họ Liên, làm sao so sánh được?
Nhất Liên rõ ràng đã trở nên mê muội rồi.
Bỗng nhiên, một chiếc xe cảnh sát dừng lại, mấy viên cảnh sát chặn đường bọn họ lại: “Kiều Nhất Liên, cô đã bị bắt.”
Kiều Nhất Liên nghe thấy thế thì hoảng sợ: “Tại sao lại bắt tôi? Lần trước đã điều tra rõ ràng rồi mà.”
Cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc, “Lần trước chỉ là tiếp nhận điều tra, lần này có chứng cứ xác thực, đây là lệnh bắt giữ.”
Lệnh bắt giữ vừa được đưa ra, nói rõ đã lập án, chín phần mười phải bị xử phạt.
Đồng tử của Kiều Nhất Liên mãnh liệt phóng đại, trước mắt trời đất quay cuồng, thân thể ngã xuống, hai mắt nhắm chặt.
Kiều Mỹ Hoa sợ hãi, tiến lên ôm con gái đang hôn mê, “Cứu mạng, con gái của tôi lại phát bệnh rồi.”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, “Tôi dùng tôn nghiêm của bác sĩ để đảm bảo, cô ta cực kỳ khỏe mạnh, chỉ là giả ngất trốn tránh tội lỗi mà thôi.”
Người đàn ông vừa nói là người lúc nãy đi mua bánh táo cho Liên Kiều, không vì sao lại chui ra từ xe cảnh sát.
Kiều Nhất Liên đang giả bộ hôn mê lông mi khẽ động đậy, Kiều Mỹ Hoa trong mắt chỉ có con gái đáng thương, lớn tiếng cầu cứu, “Không phải, con bé thật sự có bệnh, chịu không nổi sự kích thích, van xin các người, xin hãy cứu con bé.”
Không biết anh lấy từ đâu ra một chậu nước lạnh, dùng sức hắt lên người Kiều Nhất Liên, Kiều Nhất Liên không khống chế được run rẩy, “A.”
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhìn kìa, tỉnh rồi đấy.”
Đây chính là kết cục dám bắt nạt Liên Kiều.
Cảnh sát sắc mặt tái mét, lại dám đùa giỡn bọn họ, lấy còng tay ra đeo vào tay Kiều Nhất Liên, “Đúng là quá gian xảo, mau kéo cô ta lên xe.”
Kiều Nhất Liên ngơ ngác nhìn hai tay, một cỗ khí lạnh như băng từ trong lòng dâng lên, “Tôi không phải tội phạm, các người không thể đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc tôi đã phạm tội gì?”
“So với tội danh sai người cướp bóc lần trước còn nặng hơn.”
Kiều Nhất Liên sắp tức điên rồi, “Lần trước đã điều tra rõ ràng là tôi trong sạch!”
Cảnh sát thản nhiên hỏi ngược lại, “Chúng tôi đã nói như vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thứ nhất, cấp trên cho ngài Liên Thủ Chính mặt mũi, trước tiên cho nhà họ Liên chút thời gian xử lý việc trong nhà, hiện tại mọi việc đã xong xuôi, cũng nên xử lý vụ án.
Thứ hai, bọn họ chỉ làm tê liệt nghi phạm và câu giờ để xác minh vụ án mà thôi.
Thân thể của Kiều Nhất Liên cứng đờ, lúc này mới nhớ tới lần trước cảnh sát chỉ nói một câu, cô có thể rời đi.
Không nói gì khác!
“Tôi là con gái nhà họ Liên, các người không thể bắt tôi!”
Trong mắt viên cảnh sát đầy sự khinh bỉ, “Đừng giả bộ nữa, chúng tôi đã xác nhận thân phận của cô với người nhà họ Liên rồi, cô là tên lừa đảo vô liêm sỉ, đây chính là động cơ gây án của cô,cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người thật, giả mạo thành thiên kim nhà họ Liên!”
Kiều Nhất Liên sắc mặt xám xịt, điên cuồng thét chói tai, “Tôi muốn gặp Liên Thủ Chính, tôi có một bí mật lớn muốn nói cho ông ấy biết.”
Phòng bệnh, Liên Thủ Chính tựa lưng vào giường bệnh, thần sắc thản nhiên. "Cô ta nói muốn gặp cha? Có bí mật muốn nói với tôi?"
Cậu cả Liên đứng trước mặt ông, việc giao tiếp với cảnh sát là việc của anh ấy, cũng chính anh ấy nói ra chuyện thật giả giữa hai cô gái.
Ban đầu là do Thẩm Kinh Mặc chủ động tìm đến anh ấy, kể lại chuyện đêm đó, hướng mũi dùi về phía Kiều Nhất Liên.
Cậu cả Liên nghe xong thì nổi giận, có một người nguy hiểm như vậy đang nhắm vào Liên Kiều, anh ấy làm sao yên tâm được?
Nếu nói, Kiều Nhất Liên mượn tay Kiều Mỹ Hoa tính kế Liên Kiều, tính kế nhà họ Liên, anh ấy chỉ đơn giản là đuổi người đi.
Nhưng, chuyện này chạm đến giới hạn của anh ấy, anh ấy không thể để Kiều Nhất Liên tự do ngoài kia.
Chỉ có kẻ trộm trăm ngày, làm sao có người phòng trộm ngàn ngày?
Thế là, anh ấy quay sang nói với cha, còn ám chỉ cảnh sát phải xử lý nghiêm vụ này.
Tất nhiên, với điều kiện là, cô ta thật sự đã làm điều xấu.
"Đúng vậy, cha có muốn gặp cô ta không?"
Liên Thủ Chính cũng không ngờ cô gái trông có vẻ nhút nhát yếu đuối ấy, lại có tâm địa độc ác như vậy.
"Con nghĩ lời cô ta nói có đáng tin không?"
Cậu cả Liên không do dự lắc đầu, "Không."
Liên Thủ Chính nhẹ gõ đầu giường, mặt đăm chiêu, "Chuyện này do Thẩm Kinh Mặc làm? Cậu ta có ý gì với Liên Kiều?"
Cậu cả Liên thay đổi sắc mặt, "Cậu ta đang theo đuổi em gái nhỏ, cha à, em gái còn nhỏ, dù có kết hôn cũng phải qua hai mươi lăm tuổi."
Em gái nhỏ vừa trở về nhà họ Liên, anh ấy không muốn sớm gả em đi.
Liên Thủ Chính sắc mặt không rõ, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài, "Thật là oan nghiệt, con tìm cách đặt ra vài rào cản, hai nhà Liên và Thẩm không thể kết thân."
Ân oán giữa hai nhà mấy đời, sao có thể đơn giản giải quyết?
Chỉ có thể nói, hai nhà định sẵn là dây dưa không dứt.
Cậu cả Liên ngập ngừng, "Nếu Liên Kiều thích thì sao? Nhìn em ấy rất có chủ kiến, rất độc lập, không thích ai can thiệp vào chuyện riêng của mình."
"Chuyện này..." Liên Thủ Chính nhíu mày, "Đến lúc đó rồi xem sao, cha không muốn con bé chịu thiệt, nhưng càng không muốn nó chịu khổ."
"Em ấy sẽ hiểu thôi." Cậu cả Liên khẽ nhíu mày, "Con chỉ lo lắng Thẩm Kinh Mặc, trông có vẻ phóng khoáng, không ngờ tâm tư lại sâu sắc như vậy, nghe nói cậu ta đã lấy được chứng cứ quan trọng, còn thuyết phục được nam sinh kia thay đổi lời khai, đẩy Kiều Nhất Liên vào chỗ chết."
Em gái mình đơn thuần biết bao, làm sao là đối thủ của người ta.
Ừm, trong mắt mỗi người anh, em gái mình đều là cô bé ngốc nghếch cần bảo vệ.
Đó gọi là kính lọc tình thân!
"Dù sao cậu ta cũng là người nhà họ Thẩm, tâm tư sao đơn giản được?" Liên Thủ Chính nhướng mày, thần sắc bình tĩnh, "Trước tiên cứ xem sao."