Trong ký ức, thân thể cũ của cô từng là một cô gái nhạy cảm và tự ti trong tuổi dậy thì, không đối xử tốt với em trai nhưng cũng không phải là vì ghét bỏ cậu mà chỉ là thờ ơ mà thôi.
"Bà ơi, hồi đó là cháu không hiểu chuyện.
Bây giờ cháu thấy em trai ngoan ngoãn, dễ thương, cháu thích đi cùng em ấy." Tống Ngọc Lan vội vàng giải thích.
"Được, mai cứ đưa nó đi lên huyện cùng." Bà nội gật đầu.
"Bà nhớ mang sổ hộ khẩu theo nhé." Tống Ngọc Lan nhắc nhở.
"Bà biết rồi, đứa bé lanh lợi."
Tống Tiểu Cẩu biết rằng ngày mai có thể cùng chị đi lên huyện, nên sau bữa tối, cậu còn đeo gùi lên ra đồng tìm được đầy một gùi cỏ lợn.
Nhìn thấy sự chăm chỉ và nhạy cảm của Tống Tiểu Cẩu, Tống Ngọc Lan không khỏi nhớ về tuổi thơ của mình ở nhà cậu.
Những năm tháng đó, cô sống dựa vào sắc mặt của mợ, không khác gì Tống Tiểu Cẩu bây giờ.
Tuổi thơ của cô là quãng thời gian cô không muốn nhớ đến.
Cha mẹ mất sớm, người thân không ai chịu nuôi cô, cuối cùng chỉ có cậu mới chấp nhận cô vì số tiền đền bù hàng chục vạn tệ.
Nhưng những ký ức đau buồn đó đã tan biến hoàn toàn vào ngày cô thành công trong sự nghiệp.
Hiện tại, Tống Ngọc Lan chỉ còn cảm giác thương xót cho chính mình khi còn nhỏ, nhưng cô sẽ không luôn đặt điều đó ở trong lòng.
Cô xoa đầu Tống Tiểu Cẩu nói: "Tối nay ngủ sớm nhé, mai mình phải dậy sớm."