Tống Ngọc Lan đã tỉnh ngủ, nên cô quyết định dậy luôn, mặc quần áo và dẫn Tống Tiểu Cẩu xuống bếp, nấu 5 bát mì trứng.
"Chị, bà không cho em ăn mì đâu." Tống Tiểu Cẩu nhắc khẽ.
"Không sao, hôm nay chị có tiền, chị sẽ mua thêm mì.
Từ giờ mình có thể ăn mì thường xuyên hơn."
Khi bà nội Tống nhìn thấy 5 bát mì trứng, bà lập tức muốn nổi giận, nhưng khi biết do Tống Ngọc Lan nấu thì bà chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Ngọc Lan, mì là thứ hiếm lắm, chúng ta ăn rồi thì cháu sẽ không còn gì để ăn nữa đâu."
"Bà ơi, mì đã nấu rồi, để lâu thì phí.
Cháu cảm giác mình sắp kiếm được tiền từ nấm linh chi đen này rồi mà!" Tống Ngọc Lan nũng nịu, nắm chặt tay bà nội.
Bà nội Tống thở dài rồi nói: "Các con nhường trứng cho Ngọc Lan đi, mì thì các con ăn được rồi."
Tống Ngọc Lan nhìn Tống Đại Cường, Lưu Xuân và Tống Tiểu Cẩu đồng loạt làm theo lời bà, lặng lẽ chuyển trứng từ bát mình sang bát cô.
Cô không khỏi cạn lời, chẳng ai phản đối bà nội được sao?
Nhìn bát mì của mình đã đầy ắp trứng, Tống Ngọc Lan lấy một quả đưa cho Tống Tiểu Cẩu.
Thấy bà nội định nói gì, cô liền cướp lời: "Cháu đã lén ăn hai quả khi nấu rồi, giờ cháu no lắm, em trai cần ăn để lớn, còn bà cũng phải ăn để giữ sức khỏe."
Với Tống Đại Cường và Lưu Xuân, cô chia mỗi người nửa quả trứng.
Bà nội thấy trong bát của Tống Ngọc Lan vẫn còn hai quả trứng nên mới thôi không nói gì nữa.
Bà gắp quả trứng trong bát mình sang cho Tống Tiểu Cẩu: "Thôi, chị cháu không ăn đâu, cháu ăn đi."