Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 1



Quả nhiên, giấc mơ luôn là những thứ không đầu không đuôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đình nghỉ cách đó không xa, dưới ánh trăng, lờ mờ thấy một người đàn ông đang gảy đàn trong đình, tiếng đàn ngân vang êm tai vô cùng, bên cạnh hắn là một người phụ nữ duyên dáng yêu kiều.

Tuy rằng đêm tối khiến tôi chẳng nhìn rõ dung mạo của hai người, nhưng vẻ đẹp mơ hồ ấy quả thực khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Trong đầu tôi suy nghĩ trăm vòng ngàn lượt, cuối cùng chỉ có thể thở dài — mình quả thật là xem tiểu thuyết mạng quá nhập tâm rồi, đến cả mơ cũng sống động đến thế.

Lại còn là góc nhìn của nữ phụ nữa chứ.

Góc nhìn này rõ ràng là từ bộ ngược văn tôi đọc hai ngày nay, kể về chuyện tình giữa nam chính – Nhị hoàng tử Đoạn Tu Chi và nữ chính – Đồ Cẩm.

Nói một cách đơn giản thì là: nam chính có tiền, có sắc, có quyền, có trí thông minh, gặp phải một nữ chính kiêu ngạo, yêu nam chính nhưng càng yêu bản thân hơn, rồi yêu hận tình thù giày vò lẫn nhau.

Cuối truyện, nữ chính để lại một câu: "Ta ở bên chàng lúc nào cũng cảm thấy bất an, vậy nên, ta không cần chàng nữa."

Sau đó thản nhiên mang theo vàng bạc châu báu của nam chính mà ngao du thiên hạ.

Hành động của nữ chính, nói thật, khiến tôi rất ngưỡng mộ.

Mặc dù truyện này được xếp loại là ngôn tình, nhưng tuyến tình cảm trong đó lại không khiến tôi xúc động cho lắm.

Ngược lại, quá trình Đoạn Tu Chi mưu lược đoạt quyền lại khiến tôi xem đến vô cùng đã mắt.

Ai bảo tôi là thanh niên tiến bộ của thế kỷ 21 chứ.

À suýt quên chưa nhắc đến nữ phụ, người đang rưng rưng nước mắt nhìn nam nữ hẹn hò trong mộng này tên là Mục Tập Nhân.

Cô ta đúng là một người đặc biệt, là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng thành, lại còn là con gái độc nhất của Nhiếp chính vương. Không dám nói có thể hô mưa gọi gió, nhưng chắc chắn là nhân vật nổi bật trong giới danh viện.

Chỉ tiếc đầu óc không được sáng suốt, cứ khăng khăng ôm lấy hào quang nữ phụ mà yêu một Đoạn Tu Chi lạnh lùng vô tình, trong mắt chỉ có nữ chính.

Không phải ngốc lắm sao.

Tôi đang âm thầm khinh bỉ trong lòng, thì bị tiểu mỹ nhân áo xanh bên cạnh kéo về hiện thực. Nàng ấy rụt rè kéo tay áo tôi:

“Tiểu thư đừng nhìn nữa, Diên Nhi không chịu nổi khi thấy tiểu thư buồn đâu.”

Tôi không nhịn được cười — bạn nhìn xem, giấc mơ này chân thực đến mức nào, chi tiết tỉ mỉ như thật, đến mức tôi gần như nghi ngờ bản thân đã xuyên không rồi.

Nói mới nhớ, tôi nhớ trong truyện này tác giả đã dồn rất nhiều bút lực để miêu tả dung mạo kinh diễm của Đoạn Tu Chi. Tôi vỗ vỗ vai Diên Nhi:

“Chúng ta lại gần xem chút đi.”

Bỏ qua ánh mắt hoảng hốt của Diên Nhi, tôi xách váy nhanh chân chạy về phía đình trên giả sơn, sợ rằng chỉ cần chậm một chút là mơ sẽ tan biến — thế thì tiếc lắm.

Tiếng đàn ngày càng rõ, gương mặt hai người trong đình cũng dần hiện ra rõ nét. Tôi lẩm bẩm hơi ngây người:

“Không biết là tác giả miêu tả giỏi, hay tôi hiểu quá tốt, hoặc là tôi từng thấy quá nhiều gương mặt đẹp rồi, nói chung dung mạo kinh thế hãi tục của Đoạn Tu Chi này tôi thật sự mơ được rồi.”

Đường nét rõ ràng lạnh lùng, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhưng không lạnh lẽo, ánh mắt tĩnh lặng tựa như cất giữ nhật nguyệt tinh tú.

Tôi sững sờ một lúc.

May là đang trong mơ, nếu không thì cái dáng vẻ mê trai của mình lúc này đúng là khiến người ta mất mặt.

Tôi miễn cưỡng dời mắt sang Đồ Cẩm bên cạnh hắn, hơi tiếc nuối — nhan sắc thì coi như xinh đẹp, chỉ là mang chút gì đó chua ngoa, cay nghiệt.

Bỗng một ánh mắt sắc bén phóng thẳng về phía tôi, tôi ngơ ngác, bước chân cũng bất giác chậm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió lạnh xuyên xương, tôi rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Không đúng, có gì đó sai sai.

Tôi cau mày, dừng lại cách đình khoảng mười mấy mét, làm động tác cũ kỹ – cấu một cái vào tay mình.

Rất đau.

Giọng tôi bắt đầu run run:

“Diên Nhi, hôm nay là năm nào? Là năm con gì?”

– “Năm thứ hai mươi tám triều Hoài Cảnh, năm con thỏ ạ.”

Tốt lắm, rất chi tiết, truyện còn chẳng viết mấy thứ này.

Tôi nghiến răng hỏi tiếp:

“Ta năm nay bao nhiêu tuổi? Cầm tinh con gì?”

– “Tiểu thư năm nay mười tám, tuổi Ngọ mà. Tiểu thư sao vậy ạ?”

Tốt lắm, trả lời rất nhanh, nhanh đến mức vượt xa tốc độ xử lý thông tin trong mơ của tôi.

Ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh trăng sáng vằng vặc, hít thở cảm nhận được mùi hoa thoang thoảng, bên tai là tiếng gió thổi lá xào xạc.

Tôi gượng gạo nhếch môi cười, chẳng còn tâm trí nào nhìn cặp đôi trong đình nữa, quay người trở về trong vườn, vừa đi vừa đếm ngón tay — Tý, Sửu, Dần, Mão... Những gì Diên Nhi nói đều khớp hoàn toàn.

~ Hướng Dương ~

Phá án rồi — tôi không phải đang mơ. Tôi là xuyên không rồi. :)

Biết được sự thật, tay tôi bắt đầu run rẩy. Trong truyện không phải xuyên không đều là bị tai nạn, hôn mê hay ngủ rồi tỉnh dậy là sống lại sao?

Còn tôi, cái nguyên chủ này đang đứng yên yên lành lành, đột nhiên liền đem cái thân xác này “giao” cho tôi là thế nào?

Đè nén sóng gió trong lòng, tôi khẽ xoa trán, đứng dưới ánh trăng bắt đầu buộc phải sắp xếp lại các tình tiết về nữ phụ.

Nguyên chủ Mục Tập Nhân sau khi gặp Đoạn Tu Chi thì nhất kiến chung tình, từ đó tìm đủ mọi cách dò la tin tức về hắn, thường xuyên bám lấy cha mình – Nhiếp chính vương – để tạo cơ hội gặp mặt. Không ngoài dự đoán, việc thiên kim nhiếp chính vương si mê nhị hoàng tử dần dần lan truyền khắp kinh thành.

Thật là mất mặt.

Thực ra Mục Tập Nhân rất rõ ràng rằng trong lòng Đoạn Tu Chi chỉ có Đồ Cẩm, nhưng vì cố chấp và ương bướng mà không chịu buông bỏ. Trong mắt nàng, Đồ Cẩm vừa nhìn đã thấy là kiểu con gái tự cao tự đại, không khiến người ta yêu thích. Nàng nghĩ thông minh như Đoạn Tu Chi cũng không thể mù mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh ngộ mà bỏ rơi Đồ Cẩm. Cũng vì lẽ đó mà nàng hữu ý vô ý giở không ít trò ngáng đường nữ chính.

Tiếc thay, dưới hào quang của nữ phụ, những trò vặt ấy liên tục bị phát hiện, một lòng chân thành lại chẳng đổi lại được chút tình ý nào. Sau cùng, khi tận mắt nhìn thấy Đồ Cẩm trở thành Thái tử phi, nàng hoàn toàn hắc hóa.

Về kết cục, phủ Nhiếp chính bị tước bỏ thực quyền sau khi Đoạn Tu Chi lên ngôi, còn nàng thì dưới sự thúc đẩy âm thầm của hắn, mang theo oán hận mà xuống tóc đi tu.

So với những truyện khác cứ mở miệng là tru di cửu tộc, kết cục của Mục Tập Nhân coi như còn may mắn.

Tôi lại thở dài một hơi — điều may mắn nhất bây giờ, chính là điểm thời gian tôi xuyên tới vẫn còn nằm trong khuôn khổ cốt truyện, là đoạn được miêu tả rất rõ trong sách.

Theo như nội dung, sáng nay tôi vừa mới mạnh miệng trong giới tiểu thư rằng: "Đời này không lấy Đoạn Tu Chi, thề không lấy chồng", công khai tâm tư thầm kín.

Tối đến thì bám lấy cha đến phủ Đoạn Tu Chi – tức phủ Thân vương – dự yến, ôm hy vọng có thể "vô tình gặp gỡ", nên lượn lờ trong vườn. Không ngờ lại bắt gặp nam nữ chính đang hẹn hò trong đình, thế là khóc lóc xông vào trách mắng Đồ Cẩm, nói mấy lời như: "Chưa xuất giá mà đã ở nhờ phủ người ta mấy tháng, thật chẳng biết liêm sỉ là gì..."

Miệng lưỡi sắc bén.

Cũng rất khiến người ta khó chịu.

Màn làm loạn này thành công khiến Đoạn Tu Chi càng muốn cho Đồ Cẩm một danh phận, khiến Đồ Cẩm càng thêm oán giận. Nhờ đó, nàng ta mới lần đầu đường đường chính chính lộ diện trước mặt các vị quyền quý, còn Mục Tập Nhân thì dưới sự “an ủi” đầy giả tạo của đám bạn tiểu thư, lại càng làm ra mấy trò lố hơn nữa.