Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 2



02

Suy nghĩ xong mọi tình tiết, tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng. Quay người chạy thẳng đến bên hồ, vội vã thò nửa người ra muốn nhìn kỹ xem bản thân có thật là mặt hoa da phấn như lời đồn không, đáng tiếc ánh trăng lờ mờ, chỉ phản chiếu lại một bóng mờ nhạt.

Tật xấu kéo tay áo của Diên Nhi chẳng sửa được, nàng ta nước mắt ngắn dài líu ríu gì đó như:

"Tiểu thư đừng nghĩ quẩn... Tiểu thư không sợ c.h.ế.t thì cũng phải nghĩ đến lão gia và phu nhân..."

Tình cảnh này, chắc tiểu nha đầu hiểu lầm rồi.

Nhìn Diên Nhi nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng tôi lại sinh ra mấy phần u sầu.

Im lặng hồi lâu, nghĩ đến số phận nữ phụ, tôi hất tay áo, đối diện ánh trăng mà thốt lên quyết định của mình:

“Tôi đến đây không phải để tìm đường chết. Đời người có cầu mà không được là chuyện thường tình. Cầu không được, tôi sẽ buông. Nếu không có bản lĩnh khiến Đoạn Tu Chi yêu mình, vậy tôi cũng không nhìn hắn nữa. Tôi chỉ mong sau này tìm được một người đàn ông không mù để làm phu quân.”

Nếu quả thực tôi sở hữu dung mạo khuynh thành, thì khoảnh khắc vừa rồi chắc chắn là một màn truyền cảm hứng vô cùng tuyệt mỹ.

Không ngờ một giọng nữ trong trẻo truyền đến:

“Cô nói lời này là có ý gì?”

Tôi chưa từng nghe qua giọng nói này, nhưng lại biết rõ là ai, đoán chừng nguyên chủ đã hận nàng ta đến tận xương.

Tôi không đi tìm Đồ Cẩm gây chuyện, sao nàng ta lại phải tự tìm tới cửa? Nhưng mà tôi phải Yên Nhin. Như cổ nhân có câu: “Việc nhỏ đã loạn sao thành việc lớn” Gương mặt đẹp đẽ này của tôi chưa thể xem nhẹ thế tục, cũng chưa giác ngộ đến mức vui vẻ xuống tóc đi tu.

~ Hướng Dương ~

Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Đoạn Tu Chi, tâm trí tôi nhất thời xao động không kìm chế nổi. Tôi không chịu thừa nhận là do sắc đẹp của hắn mê hoặc, kiên quyết cho rằng là do cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng đến tôi. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng.

Quay đầu nhìn Đồ Cẩm đang trừng mắt lấp lánh ánh sáng, trong đầu tôi lại không nhịn được mà vang lên nhạc nền phim hoạt hình hồi nhỏ:

“Hắc Miêu Cảnh Trưởng, hề hề hề, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, lóe lên tia sáng tinh ranh.”

Tôi không nhịn được khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo ý cười:

“Ý tôi là hai người đúng là tiên đồng ngọc nữ, nên cứ an tâm mà phấn đấu sự nghiệp. Còn tôi sẽ yên phận dựa vào gia thế mà sống, à không, sống an ổn làm một tiểu thư danh môn.”

Có lẽ là vì giọng điệu tôi hơi vui vẻ nên Đồ Cẩm có vẻ không hài lòng:

“Vậy cô nói ‘không mù’ là có ý gì?”

Nữ chính này sao lại đỏng đảnh giống nữ phụ vậy. Bảo sao nói Đoạn Tu Chi mù cũng không oan. Nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi phải hạ mình:

“Trên người tôi chỉ còn mỗi nhan sắc là ra hồn, tìm một người không mù cũng chẳng phải quá đáng chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Cẩm, tôi lười tranh cãi, ra dáng tiểu thư mà xoa xoa tay, ngáp một cái:

“Đêm lạnh sương nhiều, bản tiểu thư sống sung sướng nên sợ lạnh, không tiếp chuyện hai vị nữa.”

Không chọc nổi thì tôi tránh, thế là tôi xoay người đi thẳng ra ngoài vườn.

Sau lưng lại vang lên giọng nam trầm thấp — đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng Đoạn Tu Chi. Nghe cũng hay đấy, nhưng lời thì chẳng êm tai chút nào:

“Thời tiết còn lâu mới đến mức lạnh sương dày, Mục tiểu thư đúng là không biết chọn lý do.”

Nhìn xem, rõ ràng là đang gây sự.

Tôi bỗng thấy phiền, mà mỗi khi phiền là dễ phản nghịch — cái tật này kiếp trước tôi cũng có. Tôi nghĩ bụng chắc đáp trả vài câu cũng không đến mức phải xuống tóc đi tu đâu, thế là hừ lạnh:

“Có lẽ là do phủ Thân vương âm khí quá nặng nên mới lạnh như thế.”

Lời đã thốt ra, hoảng hay không là chuyện khác.

Thực ra đúng là hơi hoảng. Cân nhắc một hồi, tôi quyết định tiếp tục duy trì hình tượng nữ phụ bi thương, bốc đồng vơ luôn một câu thoại của nữ chính:

“Ở bên loại đàn ông như ngài, tôi lúc nào cũng thấy bất an, vậy nên tôi không cần ngài nữa, ngài cũng đừng đến làm phiền tôi.”

Câu này nói ra nghe cứ như tôi từng sở hữu Đoạn Tu Chi vậy. Nhưng mà có sở hữu hay không, tôi – Nữu Hỗ Lộc · Tập Nhân – không quan tâm.

Trở về yến tiệc cùng Diên Nhi, tôi phải đối mặt với một rắc rối khác: người cha "ruột" – Nhiếp chính vương.

Lần đầu gặp mặt đã gọi người ta là cha, ngại c.h.ế.t mất. Đời người quả thực trông cậy vào kỹ năng diễn xuất.

May thay, kỹ năng diễn xuất của tôi không tệ.

Tôi lo lắng bất an tiến đến trước mặt Nhiếp chính vương, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là một người đàn ông trung niên khí độ bất phàm.

Tôi điều chỉnh cảm xúc, dịu dàng gọi một tiếng "phụ thân", khiến chính tôi cũng thấy ghê. Nhưng Nhiếp chính vương lại gật đầu tự nhiên, thậm chí còn hơi mỉm cười. Quả nhiên, cốt truyện không lừa tôi — quan hệ cha con đúng là không tệ.

Chưa kịp thở phào, ông cha "tạm thời" này đã mở miệng:

“Con và Tu Chi vào phủ trước sau nhau, chẳng hay vừa nãy có gặp nhau không?”

Lúc này tôi mới phát hiện ra Đoạn Tu Chi đã bước lên vị trí chủ tọa trong yến tiệc, nhưng bên cạnh lại không có Đồ Cẩm. Nhiếp chính vương thấy tôi thất thần thì nhẹ giọng gọi tôi hai lần. Vốn định tùy tiện bịa đại một lý do để phủi sạch quan hệ, nhưng nghĩ lại thì thấy đây là cái cớ tuyệt vời để tôi “thay tính đổi nết”, bèn giả vờ buồn bã nói:

“Có gặp rồi ạ, xảy ra chút chuyện không vui.”

Thế là Nhiếp chính vương đưa tay xoa đầu tôi đầy xót xa, mặc kệ tôi ủ rũ ở bên cạnh, còn tôi thì nghiêm túc bắt đầu lên kế hoạch chiến thuật sau khi xuyên vào truyện.