Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 11



11

Tôi nhìn bức họa trên bàn, ánh mắt tĩnh lặng, sống mũi cao thẳng, khóe môi như cười như không—là dáng vẻ của Đoạn Tu Chi.

Bức tranh này là tôi lúc nãy rảnh rỗi, như vô tình lại dường như cố ý, từng nét từng nét vẽ ra.

Tôi thở dài, định đốt bức họa mang đầy tâm ý ấy đi, nhưng lại không nỡ.

Nghĩ quẩn một hồi, tôi bực bội: đã không nỡ đốt thì chi bằng bày tỏ rõ luôn đi.

Tôi cầm bút, lại viết thêm hai câu bên cạnh:

“Một ngày chẳng nhớ chàng, nhưng mày vẫn nhíu cả ngàn lần.”

Trong phòng rõ ràng không có ai, nhưng tôi lại thấy bồn chồn như thể có người đang nhìn trộm tâm sự của mình, mặt cũng nóng lên.

Chờ mực khô hẳn, tôi cẩn thận cuộn tranh lại, cất vào chiếc hộp có khóa, như đang cất giữ cả tâm tư của mình.

Tâm trạng tôi lúc này rối ren.

Một là vì nhớ tới việc cha sắp hồi phủ, tôi rất muốn biết kết quả chuyện giữa tôi và Đoạn Tu Chi ra sao.

Hai là vì… sĩ diện.

Người ta nói:

“Chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền khắp nơi.”

Tiểu thư phủ Nhiếp chính vương, e rằng sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu tiếp theo của giới danh viện trong hoàng thành. May mà sau khi xuyên đến đây, tôi đã cắt đứt liên lạc với đám “chị em nhựa” của nguyên chủ—bớt đi bao nhiêu chuyện xã giao giả tình giả ý.

Tôi đẩy cửa phòng ra, ánh nắng có chút chói mắt, tôi quyết định ra trước phủ đợi cha về, xem như thể hiện thành ý.

Khi xe ngựa của cha tôi trở về, ngón tay tôi đang quấn lấy nhau, có phần lo lắng.

Nhiếp chính vương từ xe ngựa bước xuống, chỉ bình thản liếc tôi một cái, khiến tôi càng mất tự tin, không dám thở mạnh, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo sau cha vào phòng.

Thấy cha ngồi xuống, tôi vội vàng dâng chén trà đã dặn chuẩn bị sẵn từ sớm, ngoan ngoãn đứng một bên chờ cha lên tiếng.

Cha tôi từ tốn nhấp hai ngụm trà, nói:

“Bộ dạng con thế này, chẳng khác nào sốt ruột muốn gả đi ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Nào có đâu ạ, con gái nào dám.”

Nhiếp chính vương mỉm cười đầy yêu thương:

“Vậy thì để cha đi từ hôn với nhị hoàng tử nhé?”

Tôi sững người, không dám tin vào tai mình, há miệng mà không thốt nên lời.

Quay lại khuê phòng trong trạng thái mơ hồ, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của cha, vừa tưởng tượng tình hình hôm nay trong triều.

Hôm nay sau buổi chầu, Nhiếp chính vương giữ lại hai vị hoàng tử cùng vào gặp Thánh thượng. Trước mặt hoàng đế bắt đầu tấu xin trách phạt, nói bản thân chỉ có một cô con gái, nhưng vì dạy dỗ không nghiêm nên khiến con quá kiêu ngạo, làm việc hồ đồ. Nói rằng con gái không màng thể diện của bản thân cũng chẳng màng thể diện hoàng gia, vì hôn sự mà chạy tới vương phủ gây chuyện, làm mất mặt cha thì thôi, lại còn khiến hai vị hoàng tử khó xử.

Dù sắc mặt Đoạn Triệt rất khó coi, nhưng trong tình thế này cũng đành thức thời, tự rút lại việc cầu thân.

Sau đó, Đoạn Triệt còn khuyên nhủ Nhiếp chính vương mấy câu, đại khái là: nhị hoàng tử từ nhỏ đã có chủ kiến, tiểu thư phủ Nhiếp chính vương si tình e là một mối tình đơn phương.

Đoạn Tu Chi nhíu mày, lộ chút buồn, bước lên nói với hoàng đế rằng bản thân có lỗi giấu giếm. Rằng từ bữa yến tiệc ở phủ Đoan vương, tôi và hắn đã thầm trao tình ý, sau chuyện của Lý Cát thì tình cảm lại càng sâu đậm. Không ngờ tam hoàng tử cũng có tình cảm, lại dâng tấu cầu thân, khiến hắn đành nhẫn đau mà từ bỏ. Nhưng nào ngờ tôi lại là người chấp nhất, mới sinh ra màn làm loạn ở phủ Đoan vương.

Đoạn Tu Chi lại kể thêm chuyện tôi từng vì hắn mà đỡ d.a.o ở chốn chợ—khiến hắn vô cùng cảm động.

Trước đó, hoàng đế có biết tôi bị thương, nhưng do cha tôi và Đoạn Tu Chi cố tình giấu giếm, nên chỉ nghĩ tôi xui xẻo gặp côn đồ. Giờ Đoạn Tu Chi nói tôi vì hắn mà bị thương, hoàng đế sao có thể không nghi ngờ?

Hoàng tử bị ám sát—việc này rất nghiêm trọng.

Đoạn Tu Chi không phản đối chuyện để hoàng đế cho điều tra Lý Cát đang bị giam trong ngục.

Tóm lại, cuối cùng hoàng đế chỉ hôn cho tôi và Đoạn Tu Chi, hôn sự tạm định vào tháng sau.

Không biết giờ này Đoạn Tu Chi có tâm trạng gì, có lẽ vẫn là dáng vẻ thờ ơ chẳng mấy bận tâm. Trên đời này có mấy việc khiến hắn động lòng đâu, huống hồ hôn sự này vốn do hắn sắp đặt.

Tôi ngồi một mình trong phòng, thấy lòng có chút phiền muộn.

~ Hướng Dương ~

Kiếp trước tôi tuy là diễn viên, nhưng luôn giữ gìn danh tiếng, chưa từng tạo scandal—bởi vì tôi luôn tin rằng tình yêu là một điều thiêng liêng.

Tôi từng thề rằng đời này nhất định sẽ lấy người mình yêu và cũng yêu mình, không liên quan đến vật chất hay bất kỳ điều gì khác. Nhưng nay tình cảm song phương còn thiếu một phía, tuy không dính dáng đến vật chất, lại có dính đến tranh quyền đoạt vị. Thật là… kích thích ghê.

May thay, người tôi sắp gả cho lại là một nam tử “thu thuỷ làm mắt, ngọc làm xương”.