Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 10



10

Hôm nay phụ thân "hời" của tôi hẳn đã thay tôi dâng tấu xin hôn sự với hoàng thượng, giờ đến lượt tôi lên sân khấu diễn một màn “tình thâm như biển” rồi.

Tôi chỉnh trang kỹ càng trước gương đồng.

Lông mày liễu, mắt sao, dáng vẻ dịu dàng đáng thương – bộ dáng này đúng chuẩn “bạch liên hoa”, rất ra dáng nữ phụ. Tôi rất hài lòng.

Tôi kéo tay Yên Nhi chạy tới phủ Thân vương.

Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm rằng cửa phủ Thân vương chắc chắn sẽ không mở cho tôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một màn khóc lóc ăn vạ ngoài cổng.

Đáng tiếc là danh hiệu thiên kim phủ Nhiếp chính vương vẫn rất có trọng lượng – tôi được trực tiếp mời vào tiền sảnh đợi.

Chờ mãi vẫn không thấy Đoạn Tu Chi xuất hiện, tôi bắt đầu sốt ruột. Nghĩ lại theo thiết lập của “kẻ si mê tình sâu”, lúc này đáng ra tôi phải chủ động đi tìm hắn mới đúng.

Thế là tôi thật sự đứng dậy hành động, nhưng không dẫn theo Yên Nhi – chủ yếu sợ nó ảnh hưởng đến khả năng "diễn xuất" của tôi.

Phủ Thân vương rất rộng, từng viên gạch ngọn cỏ đều thể hiện gu thẩm mỹ kín đáo mà sang trọng của chủ nhân.

Mà tôi thì thật ra cũng không dám tùy tiện đi lại, nhiều nhất cũng chỉ dám đi dạo loanh quanh trong vườn.

Là nữ nhân được ông trời chọn, vận may của tôi quả nhiên không tệ, liền gặp được Đoạn Tu Chi bên hồ sen.

Trùng hợp làm sao, hắn lại đang trò chuyện với Đồ Cẩm.

Cái tình tiết này cũ mèm đến mức khiến tôi chỉ muốn tránh đi cho rồi.

Nhưng mà ngày đầu tiên tôi mới đến đây, hai người bọn họ đã đứng đúng chỗ này để nghe lén tôi, vậy nên giờ tôi đứng đây nghe một chút cũng coi như có lý.

Thế là tôi hào hứng mà không hề thấy xấu hổ, đứng yên tại chỗ.

Nhìn kỹ lại, Đồ Cẩm đang kéo tay Đoạn Tu Chi, vẻ dịu dàng đáng thương vô cùng, đôi mắt long lanh ngấn lệ ánh lên lấp lánh.

Dáng vẻ khiến người ta thương xót này làm tôi hơi thấy nản lòng—hôm nay đúng là tôi không nên đi theo phong cách “bạch liên hoa”, thua chắc rồi.

Tôi nghe thấy giọng nói run run của Đồ Cẩm:

“Vậy tại sao huynh cứ hết lần này đến lần khác đi gặp nàng tta?”

Đoạn Tu Chi lại rất bình thản:

 “Nàng ấy vì ta mà bị thương.”

Tôi khựng lại một chút – nàng ở đây chắc là nói đến tôi. Đang hóng chuyện mà hóng đến cả mình, cảm giác hơi kỳ.

Chưa kịp nghĩ thêm gì, đã thấy Đồ Cẩm lau nước mắt, giọng đầy tủi thân:

 “Hôm nay nàng đến phủ Thân vương, nhưng thiếp không muốn chàng đi gặp nàng.”

Tôi đảo tròn mắt – nghe cái giọng điệu với nội dung này, tôi giống như nữ phụ chen chân vào chuyện tình người ta vậy.

Chợt tôi sững người… Hình như… tôi đúng là nữ phụ chen chân thật.

Tâm trạng có chút bực bội, có chút phiền muộn, hết sức rối ren.

Đoạn Tu Chi nhìn Đồ Cẩm, giọng không có chút gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nói:

 “Đừng làm loạn nữa.”

Tôi lại đảo mắt – danh ngôn của tra nam: “Đừng làm loạn.”

Quả nhiên Đồ Cẩm không chịu bỏ qua, nhưng giọng điệu ngoài ấm ức còn xen lẫn một chút kiêu ngạo:

 “Chàng vì nàng bị thương mà coi trọng nàng hơn một chút, nếu giờ thiếp bị thương, chàng có còn muốn đi gặp nàng nữa không?”

Đúng lúc tôi đang nghĩ không biết Đồ Cẩm có nhảy xuống hồ thật không, thì đã thấy cô ấy bẻ lái ngoài dự đoán – mạnh mẽ cắn rách môi mình.

Tôi hơi kinh ngạc, thậm chí có phần khâm phục – không hổ danh là nữ chính ngược văn, đã phát điên thì ngay cả bản thân cũng dám ra tay.

Đồ Cẩm, môi đã rớm máu, kiên quyết nhìn Đoạn Tu Chi.

Đoạn Tu Chi thoáng có chút động lòng, tôi hiểu đó không phải là cảm động. Sau đó hắn khẽ nhíu mày hỏi:

 “Đồ Cẩm, nàng thật sự yêu ta sao?”

Tôi ngẩn người, chỉ thấy Đồ Cẩm cũng hơi sững lại, rồi lập tức như sách giáo khoa mà lộ ra vẻ mặt si mê, trả lời:

 “Yêu.”

Trong lòng tôi dâng lên một tia chua xót – quả nhiên chỉ có “chính quy CP” mới có tư cách nói lời yêu thương.

Tôi liếc nhìn Đoạn Tu Chi, hắn đang chăm chú nhìn đôi môi rớm m.á.u của Đồ Cẩm, trầm mặc giây lát rồi lên tiếng:

 “Vậy tại sao hết lần này đến lần khác nàng dùng cách này để tổn thương bản thân, trói buộc ta?”

Đồ Cẩm có lẽ không ngờ được câu trả lời đó, gương mặt lộ rõ vẻ uất ức đáng thương:

 “Bởi vì thiếp không biết chàng có yêu thiếp không. Những thứ có thể dùng để uy h.i.ế.p chàng thiếp chẳng có bao nhiêu, chỉ có thể dùng cách này để chứng minh chàng quan tâm đến thiếp…”

Tôi thầm lẩm bẩm:

 “Làm mình làm mẩy…”

Tôi đang ngầm nghĩ Đoạn Tu Chi chắc sắp bị đánh gục trước chiêu ‘kẹo ngọt bọc thuốc độc’ và sự ngang ngược rắc rối của Đồ Cẩm, thì lại nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Vậy nếu tương lai một ngày nào đó, nàng có nhiều vốn liếng hơn, nàng cũng sẽ dùng những thứ đó để uy h.i.ế.p ta sao?”

Tôi bắt đầu nhìn Đoạn Tu Chi bằng con mắt khác. Đây mới là cái gọi là: đã nhìn thấu tất cả mà vẫn không động lòng, yêu hận quấn quýt, si mê không thê dứt như trong nguyên tác quả nhiên không phải đồ hư cấu.

Cũng khó tránh được việc tôi thấy có chút mất mát. Đoạn Tu Chi sao không thích ai khác mà lại phải là Đồ Cẩm – đối thủ cỡ này khiến tôi thấy mình quá yếu thế.

Tôi vỗ vỗ đầu mình – “đối thủ cạnh tranh” cái gì chứ, tôi còn chẳng có cơ hội bước lên sàn đấu.

Nghe thấy lời của Đoạn Tu Chi, rõ ràng Đồ Cẩm có phần cuống lên, nàng kéo tay áo hắn, nói:

“Chàng biết rõ thiếp sẽ không làm thế.”

Đoạn Tu Chi cuối cùng cũng thở dài, gỡ tay Đồ Cẩm ra:

“Đồ Cẩm, hai năm trước ta quen nàng, trong mắt ta nàng luôn là người biết mình muốn gì. Nàng cư xử với ai cũng khéo léo chu toàn, ta từng rất ngưỡng mộ. Nhưng ở trước mặt ta, một giây nàng có thể cười nói vui vẻ, giây tiếp theo lại có thể kích động đến điên cuồng. Nàng nói vì không muốn giấu giếm ta, nhưng Đồ Cẩm, thật ra là vì nàng luôn coi trọng bản thân mình hơn cả.”

Đồ Cẩm khẽ run lên:

~ Hướng Dương ~

“Chàng có ý gì?”

Đoạn Tu Chi tỏ vẻ lạnh nhạt, từng chữ từng chữ nói:

“Nàng không nên cứ bám lấy phủ Thân vương, nàng nên có một cuộc đời tốt đẹp hơn.”

Đồ Cẩm khó tin hỏi lại:

“Chàng đang đuổi thiếp đi?”

Đoạn Tu Chi không trả lời.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đồ Cẩm cuối cùng cũng ngẩng đầu, cười gượng đầy kiêu ngạo:

“Đoạn Tu Chi, không có chàng thiếp sẽ sống tốt hơn.”

Đoạn Tu Chi gật đầu:

“Ta biết.”

Tôi – người đang nấp nghe trộm một bên – bị màn kịch này làm cho choáng váng. Người đàn ông này sao đột nhiên không bị “mù tình” nữa vậy? Hay đây lại là một màn tình cảm day dứt đầy nước mắt trong mối quan hệ yêu hận dây dưa của họ? Tôi không hiểu nổi.

Tôi đã quên mất mục đích hôm nay đến phủ Thân vương, chăm chú tiêu hóa mớ "drama" này đến quên trời đất. Hoàn toàn không để ý rằng Đồ Cẩm đã ngẩng cao đầu rời đi từ lúc nào, còn Đoạn Tu Chi đã chậm rãi bước đến chỗ tôi.

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Tu Chi vang lên:

“Còn không đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bị dọa giật b.ắ.n cả người, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Thấy hắn có vẻ không định truy cứu chuyện tôi nghe trộm, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Tu Chi lại có vẻ thấy buồn cười:

“Bộ dạng thất hồn lạc phách thế này ngược lại còn hợp với màn diễn sắp tới của nàng. Vườn người ít người, nếu muốn khóc lóc ầm ĩ thì đợi đến chính sảnh.”

Tôi cười gượng:

“Tôi thấy hôm nay dù có đáng thương ra sao cũng không qua được Đồ Cẩm. Thôi thì tôi về nhà chuẩn bị cảm xúc, mai quay lại vậy.”

Đoạn Tu Chi liếc tôi một cái:

“Hai người các nàng tất nhiên là khác nhau. Đồ Cẩm giữ thể diện, còn nàng thì sẵn sàng vứt bỏ nó trước đại sự.”

Tôi hừ một tiếng:

“Miệng thì cay độc, tim thì còn độc địa hơn. Đến cả người trong lòng mà cũng nói bỏ là bỏ.”

Nhận ra mình buột miệng lỡ lời, tôi hơi luống cuống, không biết nên sửa thế nào.

Đoạn Tu Chi lại mở miệng:

“Hôm đó nàng nói Đồ Cẩm cuối cùng sẽ rời đi, thật ra ta không bất ngờ. Ta thậm chí cảm thấy đó mới là kết cục nên có của chúng ta.”

Tôi nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, cố tìm chút đau lòng, nhưng đáng tiếc – chỉ là tôi vọng tưởng.

Đoạn Tu Chi không để ý đến ánh mắt dò xét của tôi, giọng điệu phẳng lặng như nước:

“Sắp đến chính sảnh rồi.”

Tôi ừ một tiếng, đầy tự tin nói:

“Chẳng phải tôi từng là diễn viên sao, diễn cảnh khóc tôi rất có nghề.”

Tôi ném cho Đoạn Tu Chi một ánh mắt đắc ý, sải bước lên trước, xoay người đứng chắn trước mặt hắn.

Còn chưa kịp mở miệng, hai hàng nước mắt đã như chuỗi ngọc đứt dây, “tí tách” lăn dài trên má.

Tôi bắt chước dáng vẻ của Đồ Cẩm, rụt rè kéo tay áo Đoạn Tu Chi, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu nặng tình ý.

Tôi tưởng mình sẽ nhìn thấy một đôi mắt lạnh nhạt đứng ngoài cuộc.

Nhưng không.

Đôi mắt ấy lại mang theo ý cười lờ mờ, như có như không.

Tôi có hơi tức—như thế chẳng phải đang làm tôi mất cảm xúc sao?

Tôi bèn dùng sức nhéo hắn một cái. Thấy hắn vẫn không chịu thu lại nét cười, tôi dứt khoát đổi cách diễn.

Nghĩ lại, tôi liền đổi hắn từ hình tượng “cao lãnh chi hoa” sang thành một kẻ đào hoa vô sỉ. Cứ thế mà nhập vai thì đúng là trơn tru hẳn.

Tôi dùng giọng đủ để cả phủ Thân vương nghe thấy, yểu điệu đầy tình tứ gọi một tiếng:

“Tu Chi.”

Tôi tin rằng người trong phủ đã chú ý đến tôi. Tôi lảo đảo một cái, giọng run rẩy nói:

“Chàng có biết, núi có cây, cây có cành…”

Vốn chỉ là diễn kịch, vậy mà nói ra câu thật giả lẫn lộn ấy, tôi lại thật sự cảm thấy buồn. Mắt nhòe đi, tôi nhìn về phía Đoạn Tu Chi.

Hóa ra, tôi lại động lòng với hắn đến thế.

Thấy hắn rốt cuộc thu lại nụ cười, nói:

“Cả phủ Thân vương đều biết nàng thích ta rồi, còn hỏi ta có biết không?”

Tôi như sợ hắn phất tay rời đi, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn hơn nữa:

“Phụ thân hôm nay đã thay ta tỏ rõ tâm ý trước triều đình, vì sao chàng vẫn chưa chịu đồng ý ?”

Đoạn Tu Chi lạnh nhạt nói:

“Tam đệ ta đã đến phủ nhiếp chính cầu hôn nàng.”

Nước mắt tôi càng tuôn ra mãnh liệt, nói năng cũng đứt quãng:

“Nhưng người thiếp thích là chàng mà. Các người coi thiếp là gì chứ? Chẳng lẽ chuyện thành thân còn phải tính đến ai đến trước sao?”

Thấy Đoạn Tu Chi vẫn không động lòng, những cảm xúc thật trong lòng tôi—buồn bã, ấm ức, kìm nén, bất lực, không cam tâm—cuối cùng cũng bùng phát.

Tôi buông tay áo hắn ra, lại tiến một bước, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn.

Hắn dường như không ngờ tới, khẽ cứng người một chút, nhưng lúc này tôi cũng chẳng bận tâm nữa.

Tôi cảm nhận được lồng n.g.ự.c hắn khẽ rung động theo nhịp tim. Thấy chưa, hắn rõ ràng có một trái tim biết rung động, vậy mà chưa từng vì tôi mà lay chuyển.

Có lẽ bởi vì Đoạn Tu Chi không đẩy tôi ra, tôi cảm thấy được chút an ủi. Nhịp thở dần ổn định lại, nhưng tôi vẫn dựa vào n.g.ự.c hắn, nức nở nói:

“Chàng và phụ thân thiếp cùng đến gặp hoàng thượng nói rõ đi, ngoài chàng ra, thiếp không lấy ai cả.”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt Đoạn Tu Chi, chỉ nghe hắn bình tĩnh nói:

“Còn không mau mời Nhiếp chính vương đến?”

Khi cha tôi đến, tôi đang cúi đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.

Gây ra một màn như vậy trong phủ Thân vương, coi như tôi đã tự tay hủy hoại thanh danh của mình.

Trước đó cha tôi còn dặn dò, chỉ cần vừa đủ là được. Ai ngờ tôi lên cơn “nhập vai” không kiểm soát được, diễn quá đà, ông chắc chắn sẽ nổi giận.



Tôi len lén liếc nhìn cha mình, thần sắc ấy rõ ràng là đang cố nén cơn giận, trong cơn giận dữ ấy lại mang theo chút xót xa khó nhận ra.

Không biết cảm xúc đó là thật hay đang diễn.

Nhiếp chính vương rời ánh mắt trách mắng khỏi tôi, chắp tay hành lễ với Đoạn Tu Chi:

“Xú nhi bị ta nuông chiều hư rồi, mới có thể hành xử hồ đồ như vậy.”

Đoạn Tu Chi chỉ khẽ cười, hoàn lễ lại.

Tình cảnh thế này khiến tôi chẳng biết nên diễn tiếp thế nào, nhưng nghĩ kỹ thì nguyên tắc “gây náo loạn” vẫn phải giữ vững. Tôi bèn nhìn cha, giọng mang theo tiếng khóc:

“Cha ơi, cha giúp con nói với Tu Chi một tiếng đi…”

Cha tôi lườm tôi một cái như d.a.o c.h.é.m tới, tôi lập tức ngậm miệng. Diễn xuất của Nhiếp chính vương quá tốt, khiến tôi bị lấn át mất rồi.

Cha nhíu mày thở dài, nói với Đoạn Tu Chi:

“Tiểu nữ chấp niệm như vậy, ta thật lòng đau lòng. Ngày mai ta sẽ tâu lại sự thật với Thánh thượng. Còn về quyết định của nhị hoàng tử, lão phu không dám can thiệp, chỉ là lão phu cũng tuyệt đối không ép tiểu nữ gả cho tam hoàng tử. Mong rằng Tu Chi trong triều cũng đừng dồn ép tiểu nữ về phía hắn.”

Thấy Đoạn Tu Chi gật đầu đồng ý, cha mới quay đầu, lườm tôi một cái rồi kéo tôi chuẩn bị hồi phủ, miệng không quên mắng:

“Là do ta thường ngày quá nuông chiều con.”

Tôi cụp mắt, bước đi theo cha một cách miễn cưỡng. Vừa đi được vài bước, tôi lại nhớ đến cảm giác lưu luyến khi nãy ở trong lòng Đoạn Tu Chi, không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn hắn một cái.

Ánh mắt hai người giao nhau, tôi khẽ cười bất lực.

Hẳn là hắn cảm thấy tôi diễn quá đạt rồi đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi dường như đã hiểu được câu thơ của Lý Thương Ẩn:

"Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi."

(Tạm dịch: Lòng xuân chớ tranh đua cùng hoa, một tấc tương tư, một tấc tro tàn.)