Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 13



13

Tôi và Đoạn Tu Chi ngồi song song trong xe ngựa. Xe lắc lư nhẹ nhàng, tôi lại ngồi thẳng đơ, chỉ sợ ngựa xe không vững sẽ nghiêng người về phía chàng.

Thế thì chẳng khác nào quá mức tâm cơ.

Nhưng sợ điều gì thì điều đó lại đến.

Xe ngựa đột ngột phanh gấp, nếu không nhờ Đoạn Tu Chi mắt nhanh tay lẹ, e rằng tôi đã ngã khỏi ghế rồi.

Phu xe hô lớn:

“Ngươi là ai? Vì sao lại lao thẳng vào xe ngựa phủ Nhiếp Chính Vương?”

Đầu tôi lập tức vận hành hết tốc lực. Trong nguyên tác đâu có tình tiết này, nghe giọng phu xe thì có vẻ người tới là cố tình đ.â.m xe. Chẳng lẽ là kẻ thù của cha tôi giờ tìm đến tôi trả thù?

Tôi còn đang suy nghĩ, thì Đoạn Tu Chi bóp nhẹ tay tôi, ánh mắt như trấn an. Tôi mỉm cười, vừa định hỏi rõ sự tình, thì một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn truyền đến:

“Ta quen tiểu thư nhà các người. Hôm nay không phải cố ý mạo phạm, chỉ là tình cờ đi ngang qua, nhận ra đây là xe ngựa của thiên kim phủ Nhiếp Chính Vương, nên có mấy lời muốn nói với nàng.”

Ồ, không phải kẻ thù của cha tôi, mà là kẻ thù của tôi.

Chẳng phải là con nhóc Đồ Cẩm đó sao?

Tôi liếc mắt nhìn Đoạn Tu Chi, thấy chàng vẫn ung dung như không liên quan, tôi bực trong lòng:

Rõ ràng là nợ đào hoa của chàng, sao lại không có phản ứng gì cả?

Đoạn Tu Chi có vẻ vô tội nói:

“Nàng ta là đến tìm nàng.”

Tôi nghiến răng, trong lòng chửi thầm một tiếng “tra nam”, rồi đành chấp nhận số phận bước xuống xe ngựa. Nghĩ lại phong cách giả tạo trong giới giải trí ở kiếp trước, tôi nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nói với giọng khách sáo mà không mất lễ độ:

“Đồ cô nương mấy ngày không gặp, sắc khí lại càng rạng rỡ.”

Nhưng Đồ Cẩm lại dường như không hiểu cái quy tắc “tung hứng xã giao” này, gương mặt xinh đẹp mà chua ngoa kia lại đầy kiêu ngạo.

Quả thật là đến kiếm chuyện.

Đồ Cẩm ngẩng cao đầu, nghiêm trang như chính nghĩa:

“Tại sao ngươi lại cướp mất huynh ấy?”

Thái dương tôi giật giật. Giữa đường giữa phố người qua kẻ lại thế này, cô mở miệng là cái câu kịch bản cẩu huyết đó, tôi còn mặt mũi nào nữa?

Tôi lộ vẻ hoang mang:

“Đồ cô nương nói gì ta thật sự không hiểu.”

Đồ Cẩm cười mà mắt không cười, giọng châm chọc:

“Vài hôm trước còn chạy đến trước mặt Tu Chi khóc lóc van xin đòi gả cho huynh ấy, hôm nay đã giả vờ không nhớ gì rồi à?”

Tôi hiểu rồi—nữ chính ngược văn hôm nay là muốn đi con đường “trắng trong ngây thơ”, đến để làm tôi mất hết thể diện.

Đúng là làm mất mặt hai chữ “nữ chính” thiêng liêng.

Nhưng nói thật, dạo gần đây sống thoải mái quá, tôi suýt nữa quên mất mình là nữ phụ rồi.

Chỉ là khoảnh khắc này, tất cả những thứ khác đều không quan trọng. Quan trọng là kiếp trước tôi tuy diễn xuất bình thường, nhưng riêng vai “nữ phụ tâm cơ” thì diễn đến mức nhập tâm như thần. Không khỏi cảm thán: trên trời có sắp đặt cả, thì ra là để tôi luyện tập trước. Vậy tôi sao có thể phụ lòng?

Tôi cười yêu mị, vỗ trán ra vẻ bừng tỉnh:

 “Là hôm cô đồng ý rời khỏi phủ Thân Vương sao? Hôm đó tôi có đến tìm Tu Chi, có xảy ra chút cãi vã, nhưng tôi đâu có làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, tự làm mình bị thương để cầu người thương xót.”

Tôi nhìn vẻ kiêu ngạo giả vờ trên mặt Đồ Cẩm trong thoáng chốc sụp đổ. Tôi tuy có chút áy náy, nhưng không hối hận. Tôi cho phép cô ta mang địch ý với tôi—con người ai mà chẳng có tình cảm—nhưng tôi cực kỳ ghét cô ta dùng tâm cơ như thế, định khiến tôi bẽ mặt giữa nơi đông người.

Khóe mắt Đồ Cẩm bắt đầu đỏ, trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận:

 “Tôi yêu huynh ấy, huynh ấy cũng yêu tôi! Huynh ấy không nỡ rời xa tôi! Dù tôi có làm gì, cuối cùng người bên huynh ấy vẫn là tôi!”

Tôi đứng trên xe ngựa, lạnh nhạt nhìn cô ta:

 “Cô tuy không phải xuất thân quan gia nhưng cũng là con nhà phú thương, diện mạo cũng xinh đẹp, tính tình lại khéo léo, vốn nên là thời điểm rực rỡ nhất đời người. Vậy mà cứ thích làm khổ mình khổ người. Có phải ba người anh trai chiều cô quá, khiến cô tưởng cả thiên hạ phải xoay quanh cô?”

Đồ Cẩm rõ ràng không ngờ tôi lại biết rõ cô ta đến vậy, mang theo chút thù địch hỏi:

 “Lẽ nào là Tu Chi nói với cô?”

Chết rồi—Đoạn Tu Chi thật sự chưa từng nói. Nhưng chuyện này chàng đành phải gánh. Tôi vẫn giữ giọng lạnh nhạt:

 “Nếu hôm nay cô chỉ muốn nói những lời này, vậy thì đừng chắn đường tôi nữa, đừng làm trễ giờ của tôi.”

Đồ Cẩm lại bước lên một bước, chất vấn như tra khảo:

 “Dựa vào cái gì mà cô xuất hiện rồi cướp lấy huynh ấy? Lúc huynh ấy sa sút nhất là tôi ở bên cạnh, còn cô thì ngồi không hưởng lợi!”

Tôi cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn. Đang do dự có nên dạy cho cô ta cách làm người không, nhưng nghĩ lại dạy lại nữ chính sống tốt thì có vẻ trái với nguyên tắc “không muốn xuất gia” của tôi.

Cân nhắc chốc lát, tôi vẫn quyết định lấy “khuyên nhủ hòa bình” làm chính:

 “Đồ Cẩm, thật ra cô không yêu huynh ấy đến thế đâu. Chỉ là cô quá kiêu ngạo. Trong thế giới của cô, nếu huynh ấy chịu ở bên cô đến già, chưa chắc cô đã muốn gắn bó trọn đời. Nhưng nay huynh ấy có tôi, cô liền không cam lòng.”

Đồ Cẩm vẫn ngoan cố, ánh mắt đầy căm hận:

 “Cô đúng là khéo mồm dẻo miệng! Cô biết gì về tôi?”

Tôi cười nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 “Vì tôi là nữ chính do trời định.”

Có lẽ cô ta hiểu lầm lời thật lòng đó của tôi, lập tức trở nên có chút điên cuồng:

 “Nữ chính trời định? Ý cô là cả thiên hạ này những gì cô muốn đều phải thuộc về cô sao?”

Tôi cũng muốn thế đấy.

Tôi thấy người phụ nữ này bắt đầu mở chế độ chày cối ngang ngược, không giống kiểu phụ nữ thế kỷ 21 chúng tôi, thật sự không biết đối phó thế nào.

Tôi âm thầm suy nghĩ về tính khả thi của việc bảo phu xe... đánh ngất cô ta.

Cho đến khi trong xe truyền ra một giọng nói lạnh nhạt:

 “Đồ Cẩm, đừng làm loạn nữa.”

Đoạn Tu Chi dùng ngón tay thon dài vén rèm xe, bước xuống.

Phải rồi! Ai bảo là nam chính nữ chính, tôi suýt quên mất cái người trong xe này.

Đồ Cẩm cũng sững lại, một giọt nước mắt rơi xuống, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi:

 “Ngươi thế mà không nói huynh ấy ở trong xe?”

Ơ... cô cũng đâu có hỏi?

Đồ Cẩm lại bày ra vẻ yếu đuối đáng thương, chỉ là hôm nay nhìn kỹ mới thấy—khuôn mặt sắc sảo đó kết hợp với kiểu dáng đáng thương này thật có chút... lạc quẻ.

Tôi mệt rồi, chẳng buồn để ý đến cô ta nữa, chỉ liếc nhìn Đoạn Tu Chi, rồi vén rèm xe bước vào.

Bên trong xe không thấy vẻ mặt hai người kia nữa—không thấy thì lòng an yên.

Giờ tôi chỉ cầu nếu Đoạn Tu Chi thật sự không cầm lòng nổi, thì cũng phải sau hôm nay mới không cầm lòng được. Dù gì thể diện của tôi cũng không thể mất vào lúc này.

Giọng Đồ Cẩm nức nở vang lên:

 “Muội hối hận rồi, Tu Chi, làm ơn quay lại với muội được không?”

Thật sự là vào thẳng chủ đề, khiến tôi hơi phiền.

Tôi bất giác nghiêng người, muốn nghe rõ hơn chút.

Chỉ nghe Đồ Cẩm nghẹn ngào:

 “Tu Chi, huynh đang trả thù vì muội đã dễ dàng rời bỏ huynh sao? Mấy năm qua chúng ta quen biết, huynh đối với muội luôn khác với những nữ tử khác, điều đó muội rất rõ. Chỉ là huynh chưa bao giờ nói thích muội, cho nên muội mới ỷ lại, muốn huynh để tâm đến muội hơn một chút. Là muội sai rồi... Đừng ở bên Mộc Tập Nhân nữa, được không? Muội sẽ không gây chuyện nữa...”

Tôi thở dài, mệt mỏi tựa vào thành xe, cắn môi như cô ta, cùng chờ đợi câu trả lời của Đoạn Tu Chi.

Giọng chàng vang lên nhẹ bẫng như gió thoảng:

 “Những gì cần nói ta đã nói rõ rồi. Cô là nữ nhi, cũng nên giữ lấy thể diện. Giữa chốn đông người, ta sẽ không nói thêm nữa. Ta và cô tuy có tình, nhưng không phải là thứ tình cảm cô tưởng. Ta có thể đã từng có chút cảm mến, nhưng chưa bao giờ là yêu.”

Tôi ngẩn người lắng nghe, lại nghe Đồ Cẩm lớn tiếng chất vấn:

 “Vậy huynh có yêu Mộc Tập Nhân không?”

Một câu hỏi rơi xuống, bốn bề tĩnh lặng.

Tôi theo phản xạ cắn môi—thậm chí còn thầm mong Đoạn Tu Chi đừng trả lời.

Nhưng giọng lạnh nhạt của chàng vẫn vang lên. Tôi cảm thấy chàng không phải đang nói với Đồ Cẩm, mà là... nói cho tôi nghe:

“Tập Nhân khiến ta lần đầu tiên trong đời, có ý định cưới một người làm vợ.”

Tôi cố gắng tiêu hóa câu nói này. Có lẽ trong tai người khác, đây là một lời tình cảm.

Nhưng với tôi—mỗi chữ đều như d.a.o cắt vào tim.

Chàng thật sự chẳng bao giờ quên nhắc nhở tôi rằng, lấy tôi, chỉ là tình thế bắt buộc.

Rèm xe vén lên, Đoạn Tu Chi ung dung bước vào, xe ngựa lại tiếp tục lắc lư chuyển động. Tôi chẳng buồn để ý đến sắc mặt Đồ Cẩm lúc đó ra sao—tôi không quan tâm.

Đoạn Tu Chi lại không biết điều mà lên tiếng bắt chuyện:

 “Thần sắc của nàng lúc này, lại giống như người vừa thua thiệt là nàng vậy.”

Tôi bĩu môi:

 “Ta cũng chẳng lời lãi gì cho cam.”

Đoạn Tu Chi hỏi:

 “Nàng rất ghét cô ấy sao?”

Tôi thầm lườm—quả nhiên vừa gặp lại người tình cũ, là lại lắm lời ra mặt.

Tôi chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, đáp:

 “Bảo không ghét là giả, dù gì cô ta cũng không ưa gì ta. Nhưng ta thấy cô ta đáng thương hơn. Rõ ràng cầm trong tay toàn bài đẹp, vận số cũng tốt, vậy mà cứ tự làm loạn. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ta được. Nói theo cách của thế giới chúng tôi…”

Chắc là thứ gọi là khiếm khuyết nhân cách, luôn cho rằng mình là trung tâm của vạn vật, nhưng rồi bị hiện thực tát vào mặt, bất đắc dĩ đành phải tìm một người thật lợi hại, sau đó nghĩ cách áp chế được người ấy, để tự khiến mình trông có giá trị, từ đó tìm được cảm giác thành tựu.

Tôi cảm thấy loại người như cô ta—vừa đáng thương lại vừa đáng buồn.

Ánh mắt Đoạn Tu Chi hơi trầm xuống, dường như đang nghiền ngẫm mấy lời tôi vừa nói. Tôi cứ tưởng chàng sẽ phát huy tinh thần học giả, cùng tôi thảo luận đôi câu thật thâm sâu, ai ngờ chỉ thấy chàng khẽ bật cười, nói:

~ Hướng Dương ~

“Vậy là trong mắt nàng, ta là người rất lợi hại?”

Tôi lập tức đảo mắt một vòng, dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần.