Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 17



17

 

Khi tôi mở mắt ra, đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo.

 

Sau vài giây trống rỗng, tôi nhìn ánh nắng xuyên vào phòng, rồi từ từ nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.

 

Tôi đưa tay đỡ trán, hận không thể cho mình hai cái bạt tai. Tôi nhớ mình đã ôm cổ Đoạn Tu Chi. Trời ơi, tôi đúng là gan to bằng trời, lại dám trêu ghẹo hắn!

 

Tôi còn nhớ câu nói hùng hồn của mình:

“Nguyện cùng chàng tiêu vạn cổ sầu.”

Nhớ cả câu đáp của hắn:

“Là thứ sầu vừa rời mày đã cuộn về tim?”

 

Quan trọng nhất là — tôi còn thừa nhận luôn.

Giỏi lắm, thật sự giỏi lắm.

 

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, tâm tư tôi cất giấu kỹ càng đến thế, cuối cùng lại bị chính đối tượng phát hiện, hơn nữa còn không thể chối cãi.

 

Tôi cố lục lại xem khi ấy sắc mặt Đoạn Tu Chi thế nào, nhưng chỉ nhớ được cảnh mình nằm trên boong tàu thoải mái vô cùng, còn đọc mấy câu thơ của Đường Củng ra vẻ có học thức,

sao trời càng lúc càng mờ, rồi hình như tôi ngủ mất.

 

Còn về sao tôi được đưa về, thì chẳng nhớ tí gì.

 

Bây giờ nghĩ lại thấy may là bên cạnh không có Yên Nhi theo sát, xem ra cha mẹ tôi chắc không biết vụ tôi say rượu, Đoạn Tu Chi coi như cũng đáng mặt anh hùng, biết giữ thể diện cho tôi.

 

Còn tôi thì sao?

 

Quả thật là nữ phụ xuyên thư chỉ biết phá chuyện.

 

Tôi sơ sơ lược lại chuyện hôm qua, rồi bắt đầu lo lắng.

 

Việc cấp bách lúc này là suy nghĩ xem sau này phải đối mặt với Đoạn Tu Chi thế nào.

 

Có lẽ vì hậu di chứng của cơn say khiến đầu tôi phản ứng chậm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ra được một điều: Có vẻ từ hôm vào cung, tâm tư mờ ám của tôi đã sớm bại lộ, nhưng Đoạn Tu Chi không vạch trần, thậm chí còn mời tôi ngắm mây, uống rượu, đưa tôi về nhà.

 

Chắc là... hắn chẳng để tâm đến chuyện tôi động lòng với hắn.

 

Thế thì... ta có thể giả vờ mình say đến mức quên sạch chuyện đêm qua, quên sạch việc đôi bên đã vạch trần tâm tư, rồi mọi thứ lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi gật đầu với chính mình: Quyết định vậy đi.

 

Duỗi người một cái chuẩn bị thay y phục ra ngoài dạo một vòng, tôi gọi Yên Nhi đến, con bé đến rất nhanh, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy không giấu nổi sự vui mừng.

 

Tôi liếc con bé một cái, quay người lại giả vờ như vô tâm mà vẽ chân mày trước gương,

giọng thản nhiên mà đầy đe dọa:

 

"Nếu em còn không nói thì ta đổi một nha hoàn khác trông coi luôn bây giờ đấy."

 

Yên Nhi lập tức mặt mày ỉu xìu, vẻ đáng yêu của một cô gái nhỏ lộ ra vài phần, nhưng rất nhanh lại hí hửng nói:

 

"Vốn dĩ là muốn để lão gia và phu nhân đích thân nói với tiểu thư, nhưng Yên Nhi nghe nói… bên phủ Đoan Vương đã định xong ngày cưới rồi, sẽ nghênh thân vào mùng Tám tháng sau ạ!"

 

Tay tôi khẽ run — một đường mày cũng lệch theo.

 

Không rõ là vì nét mày hỏng khiến tôi tức tối, hay là vì nỗi xao động trong lòng gây ra,

tóm lại là tôi thấy có chút… hoảng.

 

Sắp xếp lại câu từ trong đầu, tôi vẫn không nhịn được hỏi:

 

“Nhị hoàng tử có đến không?”

 

Yên Nhi lắc đầu, vẻ mặt mất mát:

 

“Nhị hoàng tử không đến, là sai người đến báo với lão gia và phu nhân.”

 

Nó liếc nhìn tôi qua gương, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm, rồi dè dặt an ủi:

 

“Định ngày cưới là việc trọng đại, nhưng đó là chuyện phủ Đoan Vương lo, chẳng cần đến phủ Nhiếp Chính vương ta bận tâm. Đã định ngày rồi thì theo trình tự thông báo,

Nhị hoàng tử không tự mình đến cũng không có gì lạ cả.”

 

Ánh mắt tôi chùng xuống, lại ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, cảm giác có phần phi thực.

 

Kiếp trước tôi để tóc ngang lưng, theo phong cách lạnh lùng quyến rũ. Giờ đây lại là mái tóc đen nhánh được tết gọn gàng tỉ mỉ, trên tai là đôi khuyên ngọc bích trong veo,

trên người là bộ váy lụa xanh mềm mại, cổ áo thêu hoa li ti lấp lánh.

 

Cũng là gương mặt ấy, nhưng giờ đây bớt đi vẻ quyến rũ, lại thêm phần dịu dàng, tươi sáng.

 

Tôi thậm chí cảm thấy mình sinh ra vốn nên như thế này, còn kiếp trước chỉ là một giấc mộng kỳ lạ.

 

Tôi lẩm bẩm:

 

“Mùng Tám tháng sau... cũng chẳng còn bao lâu nữa. Ta thật sự sắp… lấy chồng rồi sao.”

 

Trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào. Tôi kéo tay Yên Nhi định ra ngoài, trong đầu nhớ ra còn một chuyện đã bị trì hoãn mấy ngày rồi.

 

Theo tục lệ nơi này, nếu hai bên nam nữ thực lòng yêu thương nhau,

thì trước ngày thành hôn, nữ tử phải tặng cho nam tử một tín vật biểu đạt tình ý.

 

Trước kia tôi vẫn cảm thấy bốn chữ “yêu nhau tha thiết” quá chướng tai, còn “biểu đạt tình ý” lại càng khiến người ta khó chịu, đã thế Đoạn Tu Chi còn biết tôi là người đến từ nơi khác, nên tôi liền giả vờ ngốc nghếch, tính là khỏi cần tặng luôn.

 

Nhưng giờ thì… giả vờ miễn cưỡng tặng hắn một vật nhỏ cũng không tồi, coi như không uổng công ta một mảnh si tình âm thầm.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tặng hắn một chiếc nhẫn ngọc đeo tay. Thời đại này không có khái niệm nhẫn cưới, cho nên chiếc nhẫn ngọc ấy vừa có thể giấu đi tâm ý,

vừa xem như lời ngầm tỏ tình, rất thích hợp.

 

Tôi tìm đến hiệu vàng lớn nhất trong hoàng thành — chính là hiệu mà Đoạn Tu Chi từng đặt cây trâm kia. Nói ra cũng thấy buồn cười, cây trâm mà năm đó Mộc Tập Nhân không nhận,

giờ lại ở trong tay tôi.

 

Đoạn Tu Chi từng nói, cây trâm ấy là để tặng người trong lòng, nhưng đêm đó ở phủ Đoan Vương, hắn lại lấy món báu vật ấy ra làm đạo cụ thử tôi xem có phải là Mộc Tập Nhân hay không.

 

Tình yêu, sự lãng mạn gì đó, toàn là nói dối cả thôi. So với quyền mưu và thử thách, tình cảm chẳng đáng một xu. Tôi khẽ thở dài rồi lại lắc đầu.

 

Ánh mắt tôi rơi vào một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, ngoài vẻ tinh xảo quý giá,

điều khiến tôi để tâm nhất là… màu sắc của nó rất giống với chiếc vòng tay Thái hậu tặng tôi.

 

Tựa như một đôi — vừa ý tôi vô cùng.

 

Tôi sai Yên Nhi đi trả tiền, còn bản thân thì vừa nghịch nghịch chiếc nhẫn ngọc trong tay, vừa thong thả bước ra khỏi tiệm, trong đầu đang loay hoay nghĩ cách làm sao để giả vờ vô tình mà tặng món này cho Đoạn Tu Chi.

 

Có lẽ là vì chiếc nhẫn này trông khá đắt tiền nên… đã kích hoạt một kịch bản ngoài dự tính trong truyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu tôi biết trước sẽ có biến cố như thế này, tôi có c.h.ế.t cũng không bước ra cửa tiệm mua cái nhẫn ngọc xanh rờn này đâu. Mạng quan trọng hơn mấy trò lãng mạn gấp nghìn lần.

 

Không kịp hối hận thì… trước mắt tối sầm — tôi bị đánh thuốc mê.

 

Khi tỉnh lại, tôi đang ở một căn phòng nhỏ âm u, tuy không đến nỗi gọi là “phòng đen”,

nhưng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

 

Điều đáng ngại nhất là: trước cửa có một gã đàn ông đang tựa người đứng đó, thần sắc điềm nhiên như không có chuyện gì.

 

Mà còn thảm hơn nữa: chiếc nhẫn vẫn còn trong tay tôi.

 

Điều này có nghĩa gì?

Không phải cướp của — mà là có mục đích khác.

 

Tôi thật sự muốn khóc.

 

Tôi hít sâu một hơi, nhớ lại những đoạn kịch từng đọc trong truyện, về mấy vị công tử quyền quý bị bắt cóc sẽ hùng hồn nói một câu kiểu:

 

"To gan! Ngươi biết ta là ai không?"

 

Nhưng đó là… trong truyện thôi. Tôi không tin mấy thứ đó.

 

Tên này đứng đây bình tĩnh như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến bắt tôi,

giờ mà ra vẻ cứng đầu thì chỉ có c.h.ế.t sớm.

 

Tôi do dự giây lát, quyết định mở miệng bằng một câu hỏi thực tế nhất:

 

“Ngươi… có định lấy mạng ta không?”

 

Tên bắt cóc khẽ bật cười “phì” một tiếng. Có lẽ vì nụ cười ấy nghe khá… thân thiện,

tôi liền to gan hơn một chút, thậm chí còn bắt đầu… đánh giá vẻ ngoài của hắn.

 

Khách quan mà nói, nếu bỏ qua việc hắn bắt cóc tôi, thì đây đúng là một nam tử tuấn tú khí chất.

 

Dùng lời hiện đại mà nói là “ngầu ngầm”, kiểu đẹp trai nghịch ngợm, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, ánh mắt sắc lạnh. Giờ phút này tuy môi hắn mỉm cười, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy ôn hòa nho nhã, thậm chí có chút chính khí, nhưng tôi lại… căng thẳng cả người.

 

Đôi mắt kia, trong vẻ cười cợt là một tầng khí thế không dễ bị chạm vào.

Mà dưới lớp khí thế ấy, còn là một luồng áp lực khiến người ta không thoải mái.

 

Áp lực này… không giống với Đoạn Tu Chi.

 

Áp lực của Đoạn Tu Chi đến từ khí chất thiên bẩm của người đứng trên người, lại cộng thêm việc hắn giỏi tính toán, khi thì như gió xuân phả mặt, lúc lại lạnh lẽo thấu xương —

một người trăm mặt khó đoán, khiến người ta sinh ra kính sợ.

 

Còn người trước mắt thì khác.

Khí thế của hắn là gây hấn rõ ràng, từng tấc da thịt đều nói rõ: "Đừng có thử."

 

Cuối cùng, hắn cũng mở miệng đáp lời tôi:

 

“Ta nhận tiền chủ thuê chỉ để đưa cô tới đây.

Còn có giữ lại mạng hay không… phải xem tâm trạng người thuê.”

 

Tôi biết mình mà hỏi “Ai thuê ngươi?” thì quá ngu, chắc chắn sẽ bị hắn khinh thường rồi lười nói tiếp.

 

Thế là tôi chọn cách dụ dỗ:

 

“Chủ thuê của ngươi ra bao nhiêu ta trả gấp đôi, ngươi thả ta đi.”

 

Hắn cong môi cười:

 

“Ta làm ăn có uy tín. Lật lọng phản kèo thì chỉ tổ làm hỏng danh tiếng.”

 

Giờ thì cảm xúc trong tôi từ hoảng sợ chuyển thành một nỗi bất lực đầy thất vọng.

 

Không biết là thù của Nhiếp Chính Vương, hay là kẻ thù của Đoạn Tu Chi,

nói chung giờ… lại trút hết lên đầu tôi.

 

Tôi thở dài, thật lòng nói:

 

~ Hướng Dương ~

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nếu lần này ta còn sống bước ra được,

ta sẽ ra giá gấp đôi thuê ngươi bắt ngược lại hắn về cho ta.”

 

Hắn lại cười, lần này trông còn thấy có vẻ hứng thú.

Làm tôi… càng khó chịu.

 

Có lẽ ánh mắt đầy oán thán của tôi có tác dụng, hắn thu lại nụ cười, lắc đầu có chút tiếc nuối:

 

“Tiếc là ta không thể ra tay với hắn, đã nhận tiền của hắn rồi thì việc gì dính dáng tới hắn ta đều không nhận làm.”

 

Tôi kinh ngạc:

 

“Có… có cả kiểu làm ăn thế này à?”

 

Hắn gật đầu như điều đương nhiên:

 

“Dù sao thì ta cũng có chút danh tiếng, thỉnh thoảng có người ra tiền chỉ để mua một lời hứa rằng ta sẽ không đụng tới người nọ, nếu giá cả hợp lý thì ta nhận. Chẳng mất công mà lại có tiền, buôn bán thế mới lời.”

 

Tôi lại thở dài:

 

“Nếu ta mà còn sống được ra ngoài, ta cũng muốn mua một lời hứa như vậy,

mua ngươi… vĩnh viễn không động đến ta.”

 

Hắn cười khẩy, nói có phần trêu chọc:

 

“Với cái khả năng tự bảo vệ mình như cô thì… khỏi cần lãng phí bạc nữa.

Ta không ra tay thì người khác cũng bắt được cô thôi.”

 

Tôi có hơi không phục, bèn mỉa mai:

“Vậy thì cái kẻ thuê ngươi chắc là loại người tiền nhiều mà ngu, lại còn làm không ít chuyện ác nhỉ.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, tiếp lời:

“Nhìn cái bộ dạng này thì chắc ngươi cũng thuộc hàng có tiếng trong giới sát thủ rồi. Mời ngươi ra tay chắc chắn không rẻ. Nhưng nhìn cái khả năng tự vệ của ta đây mà ngươi còn phải ra tay, chẳng phải là g.i.ế.c gà dùng d.a.o mổ trâu à?

Ta thấy ngươi nói chuyện cũng khá lành, người ta đồn sát thủ hàng đầu đều lạnh lùng vô tình, thế thì chắc ngươi… cũng chỉ ở tầm trung thôi chứ chưa tới hàng đầu."

Tôi càng nói càng trơn miệng:

“Chủ thuê ngươi còn phải bỏ tiền ra mua một lời hứa ‘miễn đụng đến’ của ngươi, có khi là làm chuyện khuất tất nhiều quá, đến sát thủ có tiếng cũng phải ‘bịt miệng’ trước."

Nam tử kia nheo mắt nhìn tôi.

Tôi lạnh sống lưng một cái.

Suýt quên mất… hắn là kẻ bắt cóc đấy.

Chắc là đã nói trúng điểm nào rồi chọc giận hắn.

Tôi bèn quyết định ngậm miệng, ngoan ngoãn quay về nghiêm túc suy nghĩ về tình hình hiện tại.