24
Mang nỗi bực dọc trong lòng, tôi đến hiệu thuốc nhà họ Triệu —— xem như là chuyện vui duy nhất trong hôm nay.
Tôi tự tay cầm hộp gấm đựng nhân sâm, háo hức đến gặp Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc thấy tôi khác hẳn bộ dạng nhếch nhác hôm trước thì mừng rỡ, nói chuyện càng lúc càng hợp ý. Hai người trò chuyện rôm rả, có chút cảm giác như tri kỷ khuê phòng.
Cô ấy cũng không còn dè dặt nữa, thẳng thắn hỏi:
“Vậy bây giờ cô và nhị hoàng tử là tình trạng thế nào rồi?”
Tôi nghĩ đến bao chuyện đã trải qua với Đoạn Tu Chi, thấy đúng là khó mà nói rõ trong một câu, lại vừa bị Đoạn Triệt chọc tức, liền bịa đại:
“Từ lúc quen nhau đến giờ —— là hắn thích tôi, còn tôi thì không thích hắn. Thế là hắn mất mặt, liền tung tin đồn nhảm trong dân gian, ép tôi phải gả cho hắn.”
Tôi tưởng Triệu Ngọc không tin, ai ngờ cô nàng này chắc đem hết trí thông minh cho việc nghiên cứu y thuật, lúc này nghe tôi nói thì tin sái cổ, còn tỏ vẻ bênh vực:
“Tôi biết ngay —— nhị hoàng tử kia vừa âm hiểm, vừa thâm sâu, làm sao xứng với cô được.”
Câu này nghe mà lòng tôi khoái chí, vừa định gật đầu, thì ngoài cửa vang lên một giọng nam khẳng định chắc nịch:
“Là ta không xứng với Nhân Nhi.”
Tôi như bị sét đánh.
Giọng đó… không phải Đoạn Tu Chi thì còn ai?
Tôi không dám quay đầu xác nhận, chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Yên Nhi và Triệu Ngọc.
Nhìn thấy cả hai người đều kinh ngạc giống nhau — tôi biết rồi.
…Lẽ ra tôi nên ngoan ngoãn ngồi yên trong phủ mới phải.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Sao chàng lại đến đây?”
Đoạn Tu Chi vận một thân tử bào, tóc búi cao, vẫn là dáng vẻ rạng ngời như cũ.
Hắn chẳng để ý đến sự bối rối hay nghi ngờ của tôi, ung dung bước tới:
“Thái hậu truyền lời, muốn ta và nàng cùng vào cung. Ta đến phủ Nhiếp Chính tìm không thấy, nghe nói nàng đến đây, nên đuổi theo.”
Nói xong, hắn quay sang Triệu Ngọc, khẽ chắp tay:
“Mấy hôm trước Nhân Nhi gặp chuyện không may, là nhờ cô cứu giúp. Tu Chi vô cùng cảm kích.”
Triệu Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, ngập ngừng:
“Chỉ là tiện tay thôi…”
Tôi ở bên cạnh, chỉ muốn đập đầu c.h.ế.t luôn cho xong.
Đoạn Tu Chi lại mỉm cười, tự nhiên vòng tay ôm lấy vai tôi, tiếp tục nói với Triệu Ngọc:
“Mấy hôm trước ta với Nhân Nhi có chút xích mích, nàng cứ giận mãi. Về sau nếu nàng đến chỗ cô kể xấu ta, cô nhớ nói đỡ cho ta vài câu. Ta biết bản thân không xứng với nàng, nhưng đã có hôn ước, nàng cũng đành chấp nhận vậy.”
Triệu Ngọc bị vẻ ngoài của Đoạn Tu Chi mê hoặc, ngẩn ngơ không nói nên lời, thậm chí còn nhanh chóng… đổi phe:
“Phu thê với nhau nào có thù hận gì lâu dài, ta nghĩ Nhân Nhi cũng sẽ không chấp nhặt quá đâu... nhỉ…”
Hai chữ cuối cùng là vì thấy ánh mắt tôi mà cô nàng cố gắng thêm vào.
Tôi muốn giật lại hai củ nhân sâm!
~ Hướng Dương ~
Đoạn Tu Chi lại mỉm cười nhàn nhạt:
“Đúng vậy, dù sao cũng là phu thê.”
Lúc này tôi mới để ý hắn dùng chữ gì, liền giơ tay hất cánh tay đang khoác lên vai mình ra, quay sang Triệu Ngọc nói lời tạm biệt.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn trước thì tính kế tôi, vài ngày trước lại chạy tới nói thích tôi, rồi lại mất tích mấy hôm không thấy bóng dáng đâu. Nay bỗng dưng lại xuất hiện, còn tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì.
Tôi không biết đây là cảm giác gì, nhưng tôi tự nhủ: chẳng phải kiểu “như chưa từng có chuyện gì” này chính là điều mình mong muốn sao?
Tôi giả vờ bình thản, lên xe ngựa cùng Đoạn Tu Chi chuẩn bị vào cung.
Trên đường đi, hắn khẽ hỏi:
“Vừa rồi gặp Đoạn Triệt à?”
Tôi chẳng bất ngờ chuyện hắn biết, chỉ gật đầu:
“Yên tâm đi, ta không chịu thiệt đâu.”
Một lúc sau hắn mới nói:
“Sau này gả vào phủ Đoan vương, nếu bên ngoài bị ức hiếp, đừng về nhà mẹ đẻ khóc nữa. Người nàng cần tìm là ta.”
Tôi hơi khựng lại:
“Ta không bất ngờ chuyện ngươi biết ta gây chuyện ở phố xá, chỉ bất ngờ sao ngươi biết chi tiết như vậy thôi.”
Hắn bật cười khe khẽ:
“Chuyện của nàng, ta biết rõ thì cũng đâu có gì sai.”
Tôi “ồ” một tiếng:
“Ngươi cứ yên tâm, hiện tại ta sẽ không bị Đoạn Triệt dụ dỗ đâu. Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, dù có rời đi cũng phải đợi ngươi lên ngôi đã. Đến lúc đó nhớ phải rộng rãi một chút, ít nhất phải như lời hắn đảm bảo, để ta sống thong dong tự tại, cơm no áo ấm. À mà đến lúc đó, đám ám vệ của ngươi nhớ rút về, ta không muốn có người đi theo ta.”
Nói ra những lời này, lòng tôi có chút chua xót. Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói rõ, tôi thấy bây giờ chính là lúc thích hợp nhất — khi chúng tôi vẫn chưa thành thân, khi chúng tôi vẫn chưa diễn cảnh vợ chồng ân ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoạn Tu Chi hỏi:
“Nàng vẫn không chịu cho ta một cơ hội sao?”
Tôi cúi mắt:
“Ngươi đã hứa với ta.”
Đoạn Tu Chi khựng lại một chút, mới thở dài khẽ nói:
“Ta hứa cho nàng một cơ hội… để rời đi không chút vướng bận.”
Tôi không nói gì nữa.
Thái hậu khi gặp tôi, hai mắt cười híp lại, nắm tay tôi hỏi han ân cần khiến tôi không biết phải làm sao.
Lần trước bà cũng nhiệt tình, nhưng không biết có phải tôi nhạy cảm quá không, lần này lại thấy khác biệt mơ hồ.
Quả nhiên, Thái hậu lấy ra một ít mứt táo đưa cho tôi:
“Tu Chi trước đây từng nói con thích ăn mứt táo nhất. Đứa trẻ ngốc này ngoài miệng không nói, mà lại âm thầm ghi nhớ từng sở thích của con.”
Tôi nhướng mày nhìn về phía Đoạn Tu Chi, thấy sắc mặt hắn hơi khó coi.
Tôi mỉm cười, lấy hai viên mứt táo trong bát nhỏ, đùa:
“Rõ ràng là Thái hậu thương con. Tu Chi mà nhớ con thích ăn mứt táo thì thật là kỳ tích rồi.”
Mứt táo có lẽ là món mà Mộc Tập Nhân thích, tôi đoán Thái hậu đang giúp Đoạn Tu Chi lấy lòng tôi.
Chỉ tiếc —— tôi không phải Mộc Tập Nhân.
Thái hậu cau mày, nghiêm mặt trừng tôi một cái:
“Sắp thành thân rồi, sao còn trẻ con như vậy? Phải biết tha thứ chứ. Không sợ Tu Chi bị con làm cho bỏ chạy à?”
Thấy Thái hậu thiên vị quá rõ, tôi cảm thấy không thể để chuyện này phát triển tiếp như vậy. Tôi rưng rưng nhìn bà, giọng đáng thương:
“Hắn thì đúng là muốn chạy thật mà. Mấy hôm trước con dầm mưa đói lạnh, còn hắn lại đang ở cùng người con gái khác.”
Tôi chắc chắn Đoạn Tu Chi sẽ không nói rõ đầu đuôi, nên tôi chỉ nhặt ra vài điểm hắn không thể phản bác, để bán chút đáng thương với Thái hậu.
Quả nhiên, ánh mắt Thái hậu lạnh hẳn xuống:
“Tu Chi, chuyện này là sao?”
Tôi tưởng hắn sẽ lúng túng, ai ngờ hắn không chút chối cãi, giọng khẽ khàng:
“Tội của tôn nhi, dù Nhân Nhi trách thế nào cũng là đáng. Chỉ là ta với nàng vốn lòng có nhau, nay lại vì một nữ tử không liên quan — đã bị đưa ra khỏi hoàng thành — mà sinh hiểu lầm. Tôn nhi thật sự rất buồn. Sai thì nhận rồi, cũng dỗ rồi, nhưng lỗi nặng quá, nàng không chịu tha thứ. Vì vậy mới đến cầu xin Thái hậu giúp đỡ.”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt hắn lộ vẻ ấm ức. Tôi đoán phần “ấm ức” ấy chắc là để diễn cho Thái hậu xem.
Hắn thở dài:
“Con từng gửi thư cho Thái hậu, nói gần đây nàng giận con đến mức không thèm gặp mặt, nên mới cầu xin Thái hậu triệu chúng con vào cung, cho con một cơ hội gặp lại nàng, cũng mong Thái hậu nói giúp vài câu.”
Tôi không lên tiếng.
Thái hậu trừng mắt nhìn hắn:
“Nói cho cùng vẫn là ngươi sai. Nhân Nhi phớt lờ ngươi cũng là phải. Sau khi thành thân, nếu còn dám chọc nàng giận nữa, dù cầu ai cũng vô ích!”
Nói xong, bà lại quay ngoắt sang cười rạng rỡ — quán quân hậu cung mà, trở mặt nhanh như lật bánh tráng.
Thái hậu kéo tay tôi đặt vào tay Đoạn Tu Chi:
“Sau khi thành thân, cung sẽ mở tiệc mừng, để ta khoe với thiên hạ cặp đôi bích nhân các con.”
Tôi nhìn sang Đoạn Tu Chi dò hỏi, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, rồi quay sang Thái hậu gật đầu:
“Dạ.”
Tôi thoáng động lòng, cũng “vâng” theo một tiếng.
Ra khỏi tẩm điện của Thái hậu, Đoạn Tu Chi vẫn nắm tay tôi suốt dọc đường. Tôi không rút tay ra —— dù sao sắp thành thân rồi, cũng không coi là vượt quá lễ nghi.
Chỉ là… cứ nắm tay mà chẳng nói gì, tôi cảm thấy hơi là lạ.
Đến cổng phủ Nhiếp Chính vương, Đoạn Tu Chi mới buông tay, lấy từ tay áo ra một bức tranh, đưa cho tôi, chỉ nói nhẹ:
“Quà đáp lễ.”
Tôi giả vờ bình tĩnh bước về phòng, đuổi Yên Nhi ra ngoài, từ từ mở tranh ra xem.
Lông mày cong cong, mắt cười rạng rỡ, ngẩng đầu ngắm trăng —— khuôn mặt trong tranh là tôi. Là thần thái của chính tôi.
Không phải là Mộc Tập Nhân.
Tôi thậm chí nhìn thấy trong ánh mắt người con gái trong tranh một tia thông suốt.
Ánh mắt tôi chuyển tới dòng chữ bên cạnh bức họa:
“Nguyện không phụ tấm lòng tương tư.”
Nguyện không phụ tấm lòng tương tư?
Tôi nhớ rõ câu gốc hẳn là:
“Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nguyện chẳng phụ tấm tình tương tư.”
Tôi nhớ lại lúc Đoạn Tu Chi rời đi đã nói “hồi lễ”.
Mà bức họa tôi từng viết tặng hắn có đề:
“Một ngày không nghĩ tới, cũng chau mày nghìn lần.”
Tôi cuộn tranh lại, suy nghĩ một lát, rồi cất vào chiếc hòm báu của mình.