Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 23



23

Mọi chuyện đã qua ba đến năm ngày, Đoạn Tu Chi không đến nữa.

Ngày tháng của tôi trôi qua bình lặng. Rảnh rỗi thì đọc tiểu thuyết, cho cá trong hồ ăn, hoặc hứng lên thì bảo Yên Nhi dạy tôi thêu —— tất nhiên việc thêu thùa đó cũng chẳng kiên trì được lâu, tự lượng sức mà lui.

Tôi nghĩ mãi trong phủ cũng chán rồi, cảm lạnh cũng không còn đáng ngại, định ra ngoài tìm cô nương Triệu Ngọc để trả một cái ơn.

Triệu Ngọc không phải xuất thân nhà quan hay thương gia lớn, nhưng cha nàng lại mở một hiệu thuốc nổi tiếng trong hoàng thành. Lần này đến thăm, tôi chuẩn bị kỹ hai củ nhân sâm. Không phải thứ quý báu gì, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Ít nhất tôi thấy vậy.

Sau muôn lời can ngăn của Yên Nhi, cuối cùng tôi cũng từ bỏ ý định đi bộ. Nguyên văn lời nó là:

“Trên đời vạn sự đều có cái giá cân bằng. Tiểu thư xinh đẹp, gia thế hiển hách, lại còn sắp gả cho nhị hoàng tử mà bao thiếu nữ mơ ước. Vậy thì kiểu gì cũng phải đen đủi vài lần — bị đ.â.m một nhát là bằng chứng, bị bắt cóc cũng là bằng chứng.”

Tôi không biết nó lấy đâu ra lắm lý lẽ lệch lạc thế. Nhưng chuyện gả cho nhị hoàng tử thì sẽ xui xẻo — ờ thì, nghe cũng có lý, nên tôi thỏa hiệp, chọn đi bằng xe ngựa.

Nhưng sự xui xẻo trong nhân gian không phải cứ ngồi xe là tránh được.

Xe ngựa bỗng dừng gấp, tôi ôm chặt túi nhân sâm trong tay, bị hất cho một cú đẹp trời, suýt thì ngã khỏi ghế.

Tôi vừa lầm bầm chửi thầm vừa nghĩ —— lẽ nào lại là Đồ Cẩm nữa?

Lần này có kinh nghiệm rồi, tôi không vội đứng dậy mà đợi phu xe mắng đối phương để đoán thân phận người ta. Ai ngờ lại nghe đối phương gằn giọng:

“Ai dám đụng vào xe của Tam hoàng tử?!”

…Xong phim. Quan của tôi không lớn bằng người ta. Đúng là xui tận mạng.

Tôi hít sâu một hơi, giao túi nhân sâm cho Yên Nhi đang luống cuống, định bụng một mình ra ngoài đối mặt với bão tố.

Nói thật, oan gia ngõ hẹp —— thù lớn chưa trả, tôi đã không vừa mắt Tam hoàng tử này từ lâu rồi.

Tôi chọn cách quên đi vụ lần trước phu xe mình quát Đồ Cẩm chẳng nhẹ nhàng gì.

Tôi đưa bàn tay trắng nõn kéo rèm xe lên, lớn tiếng quát:

“Thời buổi bây giờ đúng là ai cũng có thể ỷ thế h.i.ế.p người. Đụng đến xe của ta mà còn lớn tiếng như vậy. Sao không nói là ngươi đụng vào xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương?!”

Tôi bước ra khỏi xe ngựa, lần trước đối mặt với Đồ Cẩm sao tôi không thấy xe cao thế, hôm nay đứng trên cao lại hơi lo. Nhỡ đâu con ngựa này bỗng chạy, thì ta về chầu trời mất rồi.

Vận xui hôm nay đúng là cao thật, chuyện này không phải không có khả năng.

Tôi còn đang đắn đo không biết nên xuống xe cho an toàn hơn không, thì phu xe bên kia lên tiếng, giọng đã nhẹ nhàng hơn:

“Thì ra là thiên kim phủ Nhiếp Chính vương. Tam hoàng tử gấp gáp lên đường, ta sốt ruột quá mới buột miệng lớn tiếng, không phải cố tình mạo phạm tiểu thư.”

Tôi ngẩng đầu nhìn —— Đoạn Triệt cũng đã ra, đứng thẳng tắp trên xe ngựa, không nói một lời.

Nhìn vẻ bình thản của hắn, tôi cũng cứng đầu đứng nguyên trên xe cho bằng được.

Lần này xem như là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn rõ dung mạo của Đoạn Triệt. Mũi cao, ngũ quan tuấn tú, có ba phần giống với Đoạn Tu Chi. Nhưng khí chất thì lại khác hoàn toàn.

Nếu nói Đoạn Tu Chi là kiểu người kết hợp hoàn hảo giữa gió xuân ấm áp và lạnh lùng xa cách, thì Đoạn Triệt trên người chỉ còn lại đúng hai chữ —— "bại loại".

Nếu như nói hành vi của Đoạn Tu Chi có phần phong lưu ngụy quân tử, thì Đoạn Triệt với tôi —— chỉ xứng đáng với nửa sau của cụm từ đó thôi.

Tôi thừa nhận mình đang đeo kính lọc thù hận.

Tôi lơ hắn đi, quay sang mỉa mai tên xa phu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao lúc thì bảo là xe ta đụng vào tam hoàng tử, lúc lại gầm vào xe ta? Chẳng phải rốt cuộc vẫn là nhằm vào ta sao?”

Tên xa phu tỏ ra khó xử, ánh mắt len lén liếc sang Đoạn Triệt. Lúc này hắn mới lên tiếng, giọng nhàn nhạt:

“Lâu rồi không gặp, cô nương Mộc.”

Tôi nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên:

“Không phải mới gặp vài hôm trước sao?”

Đoạn Triệt dửng dưng:

“Ta không nhớ từng gặp cô.”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Miệng mọc trên mặt ngươi, nhớ hay không là việc của ngươi. Nhưng hôm nay chuyện này, nếu không phải đường hẹp, ta còn tưởng tam hoàng tử cố ý gây sự với ta.”

Đoạn Triệt mỉm cười:

“Cô nương đa nghi quá.”

Tôi gật đầu rất thoải mái:

“Đa nghi với quân tử là có lỗi, nhưng với người như ngài thì rất hợp. Mà ngài cũng đừng trách ta. Ta là người thù dai, chẳng hiểu chuyện lý lẽ đâu. Lại chẳng có chí khí, bị ức h.i.ế.p chỉ biết khóc —— khóc với cha mẹ, khóc với Thái hậu, nếu vẫn chưa đã thì ta sẽ vác ghế ra cổng thành ngồi mà khóc. Dù sao cái gọi là thể diện ấy ta cũng chẳng để tâm. Người nào dám ăn h.i.ế.p ta mà không bị ta vạch trần trước thiên hạ, thì đúng là phụ lòng mấy chữ ‘tiểu nhân’ rồi.”

Tôi nói một mạch, vô cùng tự nhiên, vì đúng là tôi chẳng có gì phải sợ. Các thiên kim tiểu thư khác còn phải giữ danh tiếng để gả chồng, sợ bị mang tiếng.

Còn tôi? Tôi thì khác.

~ Hướng Dương ~

Nhờ ơn Đoạn Tu Chi, chuyện tôi theo đuổi, quấn lấy, dở khóc dở cười cầu thân nhị hoàng tử đã sớm truyền khắp kinh thành. Danh tiếng gì gì ấy sớm chẳng liên quan đến tôi nữa. Mà quan trọng là —— tôi còn cầu thân thành công nữa kia.

Tôi có gây chuyện cũng có người cưới. Không sợ.

Hơn nữa người đó —— Đoạn Tu Chi —— vốn dĩ cũng chẳng quá để tâm đến mặt mũi danh giá gì. Cùng lắm tôi nghĩ, hắn lại càng không để tâm hơn tôi.

Đoạn Triệt nở nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn người dân lén lút hóng chuyện bên đường, lại quay lại nhìn tôi:

“Nhị ca thật có phúc, được cưới một vương phi tài sắc vẹn toàn thế này. Chuyện hôm nay ta sao dám để Mộc cô nương chịu ấm ức. Cô cứ đi trước —— nếu không lát nữa cô lại phải khóc với Nhiếp Chính vương, khóc với Thái hậu, khóc ở cổng thành, nhị ca e rằng sẽ đau lòng, trách ta mất.”

Hắn cười mà không đến mắt, nói xong liền quay về xe ngựa.

Tôi lạnh mặt, nói với xa phu một câu “chúng ta đi trước”, rồi cũng quay trở lại xe.

Câu vừa rồi của Đoạn Triệt bề ngoài là nhún nhường, nhưng thực chất thì chẳng khác nào đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c tôi.

Tôi vừa rồi miệng lưỡi lanh lẹ, lôi cả cha mẹ, cả Thái hậu ra, nhưng duy chỉ không nhắc đến vị hôn phu của mình.

Tôi không nhắc Đoạn Tu Chi vì lười, không muốn nhắc tới. Nhưng qua lời Đoạn Triệt thì lại thành —— tôi không dám nhắc, vì không được hắn thương.

Nhà họ Đoạn đúng là ai cũng gian xảo hiểm độc cả lũ. Tôi tức tối lầm bầm:

“Từ khi dính vào Đoạn Tu Chi, chưa bao giờ tôi giành được thế thượng phong.”

Yên Nhi gật đầu như giã tỏi:

“Mấy năm trước tiểu thư đến chùa cầu phúc, nguyện rằng chỉ cần được gả cho người mình yêu, thì xui xẻo chút cũng cam lòng. Giờ xem ra ước nguyện đã ứng nghiệm rồi đó.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Mộc Tập Nhân —— ngươi đúng là tai họa của chính mình!