Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 27



27

Mấy ngày nay tôi và Đoạn Tu Chi sống rất hòa thuận, khắp toàn bộ Phủ Đoan vương đều lan truyền, nhị hoàng tử thương ta, chuyện này làm tôi khá ngại.

Hôm nay Đoạn Tu Chi phấn khởi đến khu vườn tìm tôi, lúc đó tôi đang gảy đàn trong lầu, thật ra Mộc Tập Nhân rất giỏi ca nhạc, còn tôi thì chẳng biết chút gì, gần đây nhờ hắn chỉ bảo.

Đoạn Tu Chi thấy tôi lúng túng cười, ngồi xuống cạnh nói:

— Hôm nay cung trong có yến tiệc, nàng cùng ta đi nhé.

Tôi gật đầu, hỏi:

— Đây là tiệc kiểu gì?

Đoạn Tu Chi gảy dây đàn:

— Nàng và ta vừa cưới, trong cung có chuyện vui, vừa trang trọng vừa không quá trang trọng, coi như yến tiệc gia đình.

Nói đến yến tiệc trong cung, tôi nhíu mày:

— Tu Chi, giờ ta gả cho chàng, một số chuyện đã khác với ta biết, nhưng phải nói cho chàng nghe. Trong câu chuyện ta biết, chàng vốn không cưới ta, nhưng quyền thế ngày càng tăng, người ta đồn chàng chính là thái tử, tam hoàng tử hoảng loạn tìm cách phản loạn, phạm thánh uy, cuối cùng đức vua lập chàng làm thái tử.

Tôi nhớ lại rồi hạ giọng nói:

— Mẹ của Đoạn Thức là phi tần gì ta quên rồi. Tự nhiên cảm giác lúc nào cũng có người theo dõi, khóc la gọi hoàng thượng tìm pháp sư làm lễ, những pháp sư giả thần diễn quỷ nói đó không phải ác quỷ, mà vì hoàng thượng trị vì thiên hạ thái bình, nên nhiều tiên quỷ thích ngắm người trần, vô tình làm phiền phi tần. Lời lẽ ngớ ngẩn ấy đức vua tin hết. Mặt vua vui mừng, theo đề nghị của phi tần đó, thiết yến đãi vài pháp sư thông thiên, vì gấp gáp nên gọi là yến tiệc gia đình.

Tôi chống khuỷu tay lên bàn đá, chống cằm nói:

— Mà yến tiệc hôm đó chính là do Tam hoàng tử chuẩn bị để mưu phản, sau ba tuần rượu, hắn để pháp sư biểu diễn “phép thông thiên”, pháp sư múa gậy múa thương đến gần hoàng đế, lúc ấy hoàng đế mới nhận ra có điều không ổn. Tuy bên cạnh ngài phần lớn thị vệ đã phản bội, cận kề cái chết, nhưng chàng lại liều c.h.ế.t bảo giá. Hơn nữa, Đoạn Thức cũng không ngờ rằng bên cạnh hoàng đế luôn có một nhóm tử sĩ chưa từng lộ mặt bảo vệ ngày đêm, cuối cùng nơi núi thánh tưởng như nguy hiểm trùng trùng lại kết thúc màn kịch ấy. Đoạn Thức và Quý phi của hắn, kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.

Đoạn Tu Chi nghe xong trầm ngâm một lát, lại nói:

— Nhân Nhi không cần lo lắng, buổi yến hôm nay sẽ không có biến cố.

Thấy tôi còn nghi hoặc, hắn cười:

— Nếu có dấu hiệu bất ổn, ta ắt sẽ nhận ra. Dựa theo hiểu biết của ta với chính mình, nếu không nắm chắc phần thắng với Đoạn Thức, ta sẽ không liều mạng đi bảo giá.

Tôi ngu ngơ gật đầu, không ngờ hắn lại nói:

— Nàng nghĩ cho ta như vậy, ta rất vui.

Tôi vẫn gật đầu, chẳng ngờ hắn lại hỏi tiếp:

— Sau đó Đoạn Thức và Quý phi thế nào rồi?

~ Hướng Dương ~

Tôi mím môi, quyết định vẫn nên nói thật:

— Quý phi bị ban rượu độc, Đoạn Thức bị giáng làm thứ dân, không được bước vào hoàng thành nữa.

Đoạn Tu Chi như thở dài một hơi:

— Cũng xem như có chút tình cảm, ít nhất không ăn thịt con.

Không biết từ bao giờ, Đoạn Tu Chi cũng bắt đầu cho tôi thấy dáng vẻ u sầu, bất lực, thậm chí là mất mát. Tôi khẽ vỗ lưng hắn an ủi, rồi dựa đầu lên vai hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói:

— “Người hiểu ta, nói ta lo lắng. Kẻ không hiểu, hỏi ta cầu gì.”

Tôi dụi đầu lên vai hắn một cái nữa.

Gần đây tôi sống rất yên bình, nếu không phải vì buổi tiệc này gợi lại tình tiết truyện gốc, tôi thậm chí đã quên mình là người xuyên sách.

Nhưng dù sao đi nữa, từng giây từng phút ở thế giới này đều thật đến không thể phủ nhận. Tôi tựa vào vai Đoạn Tu Chi, lòng dâng lên chút cảm kích, cảm tạ ông trời đã đưa tôi đến thế giới này.

Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ… có lẽ, tôi có thể buông bỏ những e ngại, thực sự yêu người đàn ông này.

Tôi mở lời:

— Tu Chi, quá khứ của ta, chàng chưa từng nghiêm túc hỏi đến.

Đoạn Tu Chi nét mặt không đổi, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể hắn khẽ cứng lại. Hắn cười cười:

— Ta đang chờ nàng sẵn sàng kể cho ta nghe.

Tôi nhắm mắt, hạ quyết tâm:

— Thế giới của ta hoàn toàn khác nơi này, mọi thứ ở đây, giống như thời cổ đại ở thế giới ta. Nhưng trong lịch sử của thế giới ta, chưa từng tồn tại chương hồi nào như thế giới này. Chàng có thể hỏi, vậy vì sao ta biết diễn biến nơi đây. Là bởi vì… nơi này, trong thế giới của ta, chỉ là một quyển sách.

Thật ra tôi vẫn luôn ngại nói cho hắn biết rằng hắn chỉ là “nhân vật trong sách”. Với một người kiêu ngạo như hắn, tôi không biết hắn sẽ nghĩ gì.

Đoạn Tu Chi im lặng thật lâu, rồi khẽ xoa đầu tôi, chậm rãi nói:

— Thì ra là vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc:

— Chàng không thấy hụt hẫng sao?

Hắn lại cười:

— Hụt hẫng? Với ta, tất cả những điều này đều là thật. Hơn nữa, sự việc không đi theo đúng nguyên bản truyện, không phải sao? Điều đó chứng minh mọi thứ đều không cố định. Có lẽ có rất nhiều thế giới, cũng có hàng ngàn khả năng. Nàng chỉ là tình cờ gặp được "tạo vật chủ" của thế giới ta. Hoặc cũng có thể, ta chỉ cần một nét bút, đã trở thành tạo vật chủ của một thế giới khác. Thậm chí, quyển sách đó vốn dĩ tồn tại, là vì thế giới này tồn tại.

Tôi bị lý lẽ của Đoạn Tu Chi làm chấn động, lẩm bẩm lặp lại:

— Có khi quyển sách đó tồn tại, chính là vì thế giới này tồn tại.

Phải rồi, kịch bản của Mộc Tập Nhân trong thế giới kia, chẳng phải cũng vì tôi thay đổi ở đây mà thay đổi sao? Chẳng qua chỉ mượn tay biên kịch thể hiện bằng một hình thức khác.

Tôi mím môi cười nhẹ:

— Trong truyện gốc, chàng thật sự không tính là người tốt, ta từng thấy không đáng thay Mộc Tập Nhân.

Đoạn Tu Chi nói:

— Còn bây giờ, với Đồ Cẩm, ta cũng chẳng tính là người tốt.

Tôi nghẹn lời, không nói nổi câu nào.