28
Hoàng gia thì quy củ nhiều, nói là tiệc gia đình, tôi vẫn chẳng thoải mái chút nào.
May mà hôm nay đã kể rõ với Đoạn Tu Chi thân thế của mình, nên trong yến tiệc tôi cứ thế kể cho hắn nghe về thế kỷ 21: gia đình tôi, sự nghiệp tôi, cuộc sống của tôi… nghe cũng chẳng nhàm chán.
Tôi hơi đắc ý nói:
— Ở thế giới ta, ta là một người có vạn người mê chính hiệu đấy, vì xinh đẹp nên là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam thanh nữ tú, đến người qua đường cũng gọi ta là “vợ” kìa.
Đoạn Tu Chi hỏi:
— Vợ?
Tôi càng đắc ý hơn:
— Nghĩa là phu nhân đó.
Sắc mặt Đoạn Tu Chi hơi khó coi, tôi vội im miệng.
Đang lo nghĩ cách xoa dịu không khí, thì nghe Quý phi họ Tề cất giọng eo éo đầy ý cười:
— Đoan Vương phi đang nói gì mà thần sắc hớn hở như vậy? Cũng nói cho chúng ta nghe chút đi.
Chớp mắt mọi ánh nhìn đều đổ về phía tôi, tôi thầm rủa, nếu không phải hôm nay Đoạn Tu Chi nhắc tôi họ của bà là Tề, tôi còn chẳng nhớ nổi tước hiệu bà ta. Một nhân vật nhỏ nhoi như vậy cũng bày đặt gây sự.
Trong lòng có thể chửi, nhưng mặt vẫn phải giữ nụ cười:
— Quý phi nương nương chê cười rồi, chỉ là vài chuyện trẻ con dại dột thôi, khi nhỏ đi thuyền hái sen, suýt nữa rơi xuống hồ.
Quý phi họ Tề cười nhẹ vẻ đã hiểu:
— Nay Đoan Vương phi hiền thục, thông tuệ, không còn chút nào dáng vẻ bồng bột lúc nhỏ suýt ngã hồ nữa rồi.
Tôi cười gượng, lời châm chọc này ai mà chẳng nghe ra. Nhưng nghĩ đến kiếp trước bà ta c.h.ế.t chẳng mấy tốt đẹp, tôi lại thật lòng tha thứ cho bà một chút, thậm chí còn nhìn bà với ánh mắt đồng cảm, mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt này dường như bị bà hiểu lầm, tôi rõ ràng rất ngoan ngoãn biết điều, vậy mà bà lại như có phần khó chịu:
— Nghe nói Đoan Vương phi giỏi đàn, hôm nay tiệc gia đình, có thể góp vui một khúc được không?
Quý phi họ Tề chẳng qua là muốn dằn mặt tôi, dù sao chủ động dâng đàn và bị bắt dâng đàn khác nhau, huống chi từ “góp vui” kia, với thân phận hiện tại của tôi, rõ ràng là thiếu tôn trọng.
Quả nhiên, tôi thấy sắc mặt hoàng đế trầm xuống, Đoạn Tu Chi khẽ nặng một hơi thở. Chưa đợi hai cha con kia tìm cách cho tôi bước xuống, tôi đã nhanh miệng đáp trước:
— Được thôi. Nhưng thần thiếp nhận đàn, phải cho người về phủ lấy đàn của thần thiếp đến, lúc ấy mới dám múa rìu qua mắt thợ.
Quý phi Tề tươi cười thỏa mãn, hoàng đế thì không nói gì nữa.
Tôi thầm khinh một câu “đúng là kẻ cậy sủng làm càn”, lại thấy Đoạn Tu Chi đang nhíu mày nhìn mình.
Hắn cau mày nói nhỏ:
— Đàn của nàng thật sự là múa rìu qua mắt thợ đấy.
Tôi cũng hạ giọng:
— Nếu thật sự quá khó nghe, ta sẽ nói là chàng khiến ta đau lòng quá độ, để lại bóng ma tâm lý, từ đó không thể đàn nữa.
Tôi thấy Đoạn Tu Chi ném cho mình ánh mắt “đúng là nghịch ngợm”, tôi mới nghiêm túc giải thích:
— Quý phi Tề cậy sủng mà không biết chừng mực, ta đương nhiên thuận theo lời bà ta để lộ ra chúng ta phu thê biết điều hiểu chuyện. Còn chuyện đàn, chẳng phải còn chút thời gian để mang đàn đến sao? Đến lúc đó ta lại kiếm cớ không đàn là được rồi.
Tôi liếc sang Tam hoàng tử, quyết định đánh một ván cược—cược rằng hắn cũng giống mẫu thân mình, luôn tự cho mình là trung tâm thiên hạ, người người đều phải cúi đầu xưng thần. Vậy nên tôi cố tình thi thoảng đối mắt với hắn. Dĩ nhiên chuyện này cần kỹ thuật, phải tránh ánh nhìn của người khác.
Sau ba lần tôi dùng ánh mắt đầy “thâm tình” và ngụ ý sâu xa nhìn Đoạn Thức, tôi viện cớ đứng dậy rời bàn. Tôi không tin hắn không ra theo.
Quả nhiên, tôi vừa đi chưa bao lâu, Đoạn Thức đã ung dung chậm rãi bước theo sau. Tôi đảo mắt quanh, tìm một nơi thích hợp để “diễn xuất”, rồi ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với hắn.
Đoạn Thức nói:
— Cô nghĩ thông rồi?
Tôi cười nhàn nhạt:
— Ý huynh là, cho ta một cuộc sống ăn no mặc ấm, tự do tự tại?
Đoạn Thức không đáp, tôi biết hắn không dám trả lời, nhưng tôi cũng chẳng để tâm đến sự im lặng ấy.
Tôi đưa tay lên đặt trên n.g.ự.c hắn, chậm rãi nói:
— Hôm nay ta đến, chính là để nói cho huynh biết đáp án.
Tại sao phải làm vậy? Bởi vì tiếp theo tôi định đóng vai “hồng nhan họa thủy”, cần phải có tình tiết nhập vai.
Tôi đẩy Đoạn Thức một cái, rồi vò vò mặt để lớp trang điểm lem luốc một chút, tiếp đó tháo cây trâm trên đầu, thả tóc xuống, rồi tay cầm trâm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tôi thấy Đoạn Thức nhíu mày, lui một bước, cảm thấy hắn thật vô dụng:
— Né cái gì, ta đâu có làm huynh bị thương.
Rồi tôi cắn răng, nhắm mắt lại, dùng cây trâm cào mạnh lên cổ mình. Trong lòng âm thầm cầu khấn: cây trâm này bằng vàng bạc, mong là đừng để lại sẹo.
Cảm giác đau rát truyền tới, tôi nhíu chặt mày nhìn Đoạn Thức vẫn cố giữ bình tĩnh mà nói:
— Nỗi nhục hôm nay, ta nhất định không quên.
Lúc trước bị bắt cóc, tôi đã nói một lần, hôm nay nhân lúc huynh vừa vén mặt nạ xuống, ta lại nhắc lại lần nữa.
Đoạn Thức nheo mắt:
— Cô đang làm gì vậy?
Tôi đau đến toát mồ hôi:
— Ta chẳng làm gì cả, càng không nói gì, cứ giữ nguyên bộ dạng thế này chờ người tới tìm.
Đoạn Thức cười lạnh:
— Cô cho rằng phụ hoàng sẽ tin ta sàm sỡ cô trong trường hợp này à?
Tôi thầm mong hắn mau rời đi, bởi vì bây giờ tôi đang cắn răng chịu đau để giữ khí thế, thật sự vượt quá dự tính ban đầu:
— Càng khó tin, Tam hoàng tử lại càng dám làm chứ sao. Dù gì huynh cũng đã gieo nghi ngờ từ trước, còn từng nói có tình ý với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoạn Thức lạnh lùng:
— Cô vì nhị ca mà làm đến nước này?
Tôi đáp:
~ Hướng Dương ~
— Liên quan gì đến chàng ấy? Ta chỉ là nhớ thù thôi.
Đoạn Thức từng bước tiến đến, cười lạnh:
— Tội đã định sẵn rồi, vậy giờ ta làm chút gì cũng coi như lời đồn thành thật.
Tay tôi run lên, quên mất—đám họ Đoạn đều là bệnh hoạn.
Tôi lùi lại hai bước, đe dọa:
— Ban đầu ta chỉ định bí mật gài bẫy huynh thôi, nếu huynh dám lại gần, dù ta không có chấp niệm giữ gìn danh tiết, nhưng ta sẽ hét toáng lên cho huynh bẽ mặt.
Đoạn Thức tức đến phát run, ánh mắt hung dữ nhìn tôi. Tôi tiếp lời:
— Giờ huynh rời đi, may ra còn thời gian suy nghĩ cách rửa tội.
Đoạn Thức nghiến răng, rồi xoay người rời đi.
Vừa thấy hắn đi khỏi, nước mắt tôi đã tuôn như suối.
Một là để diễn cho thật, chờ người tới tìm thì thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.
Hai là—thật sự đau quá! Cây trâm này cùn kinh khủng, cào ra một vết dài, may mà tôi từng đi đóng phim học được chút kiến thức, động vào động mạch thì đúng là toi rồi.
Tôi ngồi xổm ở góc, vừa rên rỉ vừa nghĩ lung tung, lại tự oán trách sao chưa ai đến. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy Đoạn Thức quay lại mang theo vài cung nhân—tôi đánh giá thấp trình độ mặt dày của hắn rồi.
Không bao lâu sau, cả mấy người đứng đầu hoàng tộc đều được mời tới: hoàng thượng, hoàng hậu, quý phi Tề, cùng với phu quân của tôi—đúng đủ để chia hai bàn đánh bài.
Đoạn Tu Chi vừa thấy tôi, trong mắt lộ ra sát khí, bước nhanh tới đỡ tôi dậy, không nói một lời.
Bị ánh mắt của hắn dọa, nước mắt tôi lập tức tắt ngấm.
Hoàng đế lên tiếng:
— Chuyện gì thế này?
Tôi cúi đầu, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Đoạn Thức mấy lần nhưng vẫn không chịu mở miệng. Lúc này, im lặng còn đắt giá hơn vạn lời—tôi nắm rất chuẩn.
Đoạn Thức soạt một cái quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, nói:
— Hôm nay ra ngoài hít thở không khí, tình cờ gặp Vương phi, thấy sắc mặt nàng ấy u sầu, định đến an ủi vài câu, ai ngờ nàng ấy đột nhiên đẩy thần ra, miệng nói mấy lời điên rồ. Thần sợ có chuyện không hay nên mới mời phụ hoàng, mẫu hậu và nhị ca đến xem.
Tôi ở trong lòng rủa một tràng chửi thề kiểu thế kỷ 21—tên này đang nói tôi có bệnh thần kinh à? Mà dựa vào mớ việc mất nết Mộc Tập Nhân từng làm… thật ra cũng dễ lừa mấy người này.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đoạn Triệt, học theo kiểu khóc của nữ chính trong phim của dì Quỳnh Dao, nước mắt lưng tròng nhưng không để rơi, nhất định phải đợi đến lúc mở miệng thì nước mắt mới lăn xuống, mà còn không được dính lên mặt.
Đây là tuyệt chiêu tôi đã luyện nhiều năm.
Tôi mở miệng, giọng mang theo oán trách và Yên Nhin:
“Tam hoàng tử không biết vì sao ta lại đẩy chàng ra sao? Thiên hạ nữ tử, ai lại đem danh tiết của mình ra đùa giỡn?”
Một giọt lệ rơi xuống, rơi đúng lúc, đúng chỗ, trình độ chuyên nghiệp chuẩn sách giáo khoa của Bắc Ảnh. Chỉ là trời hơi tối, không biết mọi người có nhìn rõ không.
Đoạn Triệt nhíu mày: “Phụ hoàng sẽ minh xét.”
Tôi khịt khịt mũi: “Tôi không biết mình sai gì, ra cửa thì bị đ.â.m dao, bị bắt cóc, giờ còn...”
Tôi bắt đầu liệt kê từng tội của Đoạn Triệt, bằng chứng không đầy đủ cũng chẳng sao, dù sao hoàng đế vốn đã sinh nghi. Càng nói tôi càng thấy tủi thân, giọng bắt đầu run rẩy, dứt khoát tựa hẳn vào người Đoạn Tu Chi.
Đoạn Tu Chi lạnh nhạt lên tiếng:
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần xin đưa Nhân Nhi hồi phủ, chuyện này...”
Hoàng đế nhíu mày:
“E rằng trong cung có thứ không sạch sẽ quấy nhiễu vương phi. Triệt nhi, con đi tìm vài đạo sĩ, làm một buổi trừ tà trong cung. Hôm nay bãi triều.”
Đoạn Tu Chi bế tôi rời khỏi sự hỗn loạn phía sau.
Tôi rưng rưng nước mắt, quấn cổ anh ấy:
“Giờ không có ai rồi, ta có thể tự đi.”
Đoạn Tu Chi mang theo chút giận:
“Nàng lại làm càn.”
Tôi càng quấn chặt cổ anh, sợ bị ném xuống, nhỏ giọng:
“Ban đầu chỉ định rạch một đường, hôm nay sẽ không phải đánh đàn nữa. Sau nghĩ lại, đã bị thương rồi, chi bằng chơi một vố cho đáng.”
Tôi len lén đắc ý:
“Hoàng thượng nghi ngờ nhiều, nghĩ tới nghĩ lui có khi lại tin Đoạn Triệt vì muốn kéo gần quan hệ với phủ Nhiếp Chính mà đến dụ dỗ ta, hoặc là vì quá yêu ta, ghen tỵ với chàng. Cùng lắm ông ấy nghi ngờ em cố tình hãm hại, nhưng việc Đoạn Triệt trùng hợp đi ra cùng ta chẳng phải cũng khó giải thích sao? Coi như mỗi bên gánh một nửa, không lỗ.”
Đoạn Tu Chi thở hắt ra, chẳng biết là tức giận hay do tôi ăn béo nên nặng:
“Vết thương thế nào?”
Tôi thở dài:
“Thật sự hơi đau.”
Rồi tinh thần tôi lại phấn chấn:
“Em từng nói rồi, kiếp trước em là diễn viên, chính là người diễn mấy cuốn thoại bản, kinh nghiệm phong phú lắm. Vết thương này em điều chỉnh góc rất chuẩn, nhìn là biết như vừa đánh nhau thật.”
Tôi cảm giác Đoạn Tu Chi lườm mình một cái, liền ngậm miệng lại. Tôi đoán chắc là anh đang xót tôi, nên thấy trong lòng ngọt ngào.
Đoạn Tu Chi nhịn không nổi vẫn phải dạy dỗ:
“Nếu em không muốn đàn, ta có thể tìm cớ giúp em từ chối, dù em đã nhận lời rồi thì làm hỏng cây đàn cũng chẳng sao. Ta cứ tưởng em quý mạng, sẽ chọn cách ấy. Mấy chuyện tranh quyền đoạt vị chưa cần đến em phải tốn tâm. Tự mình đ.â.m một nhát, rồi lại vừa bày công vừa giả đáng thương, em tưởng mình là anh hùng chắc?”
Tôi lí nhí:
“Dạ...”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy Đoạn Tu Chi muốn quăng tôi ra ngoài, nhưng anh nhịn được.
Tôi cố đổi đề tài, làm nũng:
“Anh đoán xem em dụ Đoạn Triệt ra ngoài kiểu gì?”
Đoạn Tu Chi hừ lạnh:
“Mắt ta đâu có mù, cái kiểu đưa tình đưa mắt ấy.”
Tôi dụi dụi vào lòng anh:
“Thế mà anh không ghen?”
Đoạn Tu Chi ngừng một lát mới nói:
“Mắt em cũng không mù. Chỉ là không hiểu sao em lại làm cái chuyện ngu ngốc này.”