29
Dưới ánh nến, Đoạn Tu Chi đang bôi thuốc cho tôi.
Còn tôi thì cứ nhìn chằm chằm vào hàng lông mi anh phản chiếu dưới ánh nến, chuyên chú lại dịu dàng, cho đến khi anh nhẹ nhàng thổi vào tay tôi.
Mặt tôi đỏ lên, rụt tay lại nói khẽ:
“Cảm ơn.”
Đoạn Tu Chi vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị:
“Cảm ơn thế nào đây?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, né tránh ánh mắt anh, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc:
“Hôm nay em làm loạn như vậy tuy là nổi hứng, nhưng chuyện mời pháp sư làm phép cũng xem như trùng hợp với đường đi nước bước ở thế giới này của anh rồi, anh nên nghĩ trước cách đối phó cho ổn thỏa.”
~ Hướng Dương ~
Đoạn Tu Chi kéo tôi lại gần, gối đầu lên vai tôi, khẽ nói:
“Nhân Nhi, không phải là ‘thế giới của ta’, mà là ‘của chúng ta’. Em luôn cho rằng em đến đây là vì một biến cố, nhưng ta thì cho rằng sự gặp gỡ giữa hai ta là tất yếu. Ngẫm lại, ta và em quen nhau chưa bao lâu, vậy mà chỉ mấy tháng ngắn ngủi này, lại khiến ta cảm thấy trước kia mình chưa từng sống thật sự.”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi hoảng hốt:
“Gần đây sao anh cứ hay như vậy thế?”
Đoạn Tu Chi:
“Như thế nào?”
Tôi hơi ngượng ngùng:
“Nói mấy thứ... linh tinh như vậy.”
Đoạn Tu Chi xoa đầu tôi:
“Ta nói chút lời tình cảm với thê tử của ta thì có gì sai?”
Tôi quay mặt đi, chui vào chăn:
“Chuyện của Đoạn Triệt thì anh tự lo đi. Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Đoạn Tu Chi thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh tôi:
“Chuyện Đoạn Triệt ta tự có chừng mực. Chỉ là ta rất tò mò, trong yến tiệc hôm nay, phu nhân nói với vẻ mặt đắc ý rằng có người gọi em là ‘vợ’ là sao?”
Tôi thầm kêu không ổn, Đoạn Tu Chi nửa đêm còn lôi chuyện cũ ra:
“Ở thế giới của em, ‘vợ’ là cách gọi thân mật, người ta gọi đại thôi. Thật ra anh cũng không cần ghen, vì số người mắng em cũng không ít đâu.”
Giọng Đoạn Tu Chi bớt đi sự trêu chọc:
“Mắng em?”
Tôi nằm quay lưng lại với anh, gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế giới của bọn em khá kỳ lạ. Em vì có một gương mặt đẹp và vận khí tốt nên nhiều người biết đến. Trên đường phố ngõ hẻm đều dán hình của em đấy. Nhưng mà, người biết đến em càng nhiều thì người thích và không thích cũng càng nhiều. Có người nói em não rỗng chỉ là bình hoa di động, có người thấy tên em là thấy ghét, có người chẳng lý do gì mà mắng cả nhà em, có người hắt nước bẩn, nói em ngoài sáng trong tối, mưu mô thâm sâu... Còn có vài lời khó nghe hơn nữa, em không muốn kể.”
Đoạn Tu Chi ôm lấy eo tôi:
“Vậy thì đừng nói nữa.”
Tôi khẽ cười:
“Anh không cần lo em buồn đâu. Trước kia em cũng buồn thật đấy, nhưng sau này cũng đỡ hơn nhiều rồi, vì người thích em vẫn nhiều hơn người ghét em, tính ra thì em chẳng thiệt thòi gì cả.”
Đoạn Tu Chi thấp giọng nói:
“Xem ra người gọi em là ‘vợ’ quả thực không ít.”
Giọng điệu của Đoạn Tu Chi không tốt lắm, tôi co người lại, lấy lòng nói nhỏ:
“Hai đời hai kiếp cuối cùng chẳng phải vẫn gả cho anh sao.”
Đoạn Tu Chi không lên tiếng.
Tôi cảm thấy lời lấy lòng của mình nên mang chút tủi thân mới đủ, thế là nói:
“Nhưng nghĩ kỹ lại vẫn thấy hơi buồn. Anh nói xem, nếu em sống ở đây lâu ngày quá, đến một ngày nào đó lại bị đưa trở về, phải đối mặt với đám người chỉ chực mắng chửi em kia, có lẽ em sẽ không chịu nổi mất.”
Phía sau vẫn im ắng, chẳng lẽ đây là truyền thuyết “ngủ sau bảy giây”?
Tôi khẽ cười, cũng chuẩn bị ngủ, không ngờ Đoạn Tu Chi đột nhiên cúi người đè lên, một nụ hôn rơi xuống khiến tôi rối cả hơi thở.
Nụ hôn của Đoạn Tu Chi bắt đầu mang theo bá đạo, rồi dần dần trở nên dịu dàng, mềm mại kéo dài, cho đến khi trán anh chạm vào trán tôi, tôi mới khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Hơi thở anh quá gần, khiến tôi bối rối, giơ tay đẩy anh mấy lần, lại nghe thấy giọng nói khẽ khàng:
“Nhân Nhi, ông trời đã đưa em đến với ta, thì sẽ không để em rời đi nữa.”
Tay tôi khựng lại, thì ra điều anh sợ là tôi sẽ trở về thế giới cũ. Tôi cảm động, không đẩy anh nữa, ngược lại còn vỗ nhẹ lưng anh:
“Em có cảm giác... chắc là không quay về được đâu.”
Nghe vậy, Đoạn Tu Chi vùi mặt vào vai tôi, như thể trút được gánh nặng.
Khoảnh khắc này, tôi tin lời anh nói thích tôi là thật. Mà sự cảm động vì được trân trọng này khiến tôi mỉm cười mãn nguyện, ôm lấy anh.
Cạnh tai tôi nóng lên vì hơi thở của Đoạn Tu Chi, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Làm sao đây, có lẽ em lại sắp trách ta lần nữa rồi.”
Tôi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh, lập tức cảm nhận được tay anh có chút không yên phận. Dây thần kinh trong đầu tôi hình như “đứt phựt” một tiếng, tôi đè tay anh lại.
Đoạn Tu Chi cọ mặt vào mặt tôi, giọng điệu như dỗ dành lại mang chút mê hoặc:
“Nhân Nhi ngoan, nghe lời.”
Tôi hoàn toàn đầu hàng.