33
Lạp Bát.
Tôi vừa cầm bút vừa đợi Đoạn Tu Chi về phủ. Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ cùng nhau ra ngoài dạo phố, vậy mà sáng sớm chàng đã rời phủ.
Tôi hài lòng nhìn mấy câu thơ vừa viết lên giấy:
“Xưa nay đế vương đô,
Rậm rạp khí thế lừng lẫy nhà nhà.
Bốn trăm năm như giấc mộng,
Thật đau buồn,
Y phục quan lại thời Tấn đã thành đống mộ xưa.”
Đoạn đầu bài Nam Hương Tử của Vương An Thạch.
Từ sau hôm tôi đề xuất rút Ảnh Tử, tuy bề ngoài Đoạn Tu Chi vẫn như thường, nhưng tôi lại biết rõ — những ngày này chàng thường hay nhìn tôi chăm chú thêm vài lần ở những chi tiết vụn vặt, cẩn trọng hơn hẳn.
Là vợ chồng với nhau, sao lại có thể sinh ra nhiều thử thách và thăm dò đến thế.
Tôi gấp tờ giấy lại, rõ ràng là một bài thơ mang ý nhà tan nước mất, vậy mà cũng có thể nảy sinh ngăn cách.
Tôi khẽ cười bất lực.
Nghe thấy bước chân trầm ổn ngoài cửa — chàng đã về.
Tôi nhét tờ giấy vào tay áo, bước ra đón. Thấy tôi ra cửa, chàng cũng cười nhướng mày, kéo tay tôi lại:
“Chờ lâu rồi à?”
Tôi khoác tay chàng:
“Không lâu, chàng nghỉ ngơi một chút rồi ta cùng ra ngoài.”
Đoạn Tu Chi nói không cần, rồi kéo tôi cùng đi.
Lý Dung trông thấy tôi, cũng cười niềm nở:
“Thái tử vừa ra khỏi cung đã lập tức vội vàng về phủ tìm Thái tử phi rồi.”
Tôi mỉm cười:
“Hắn đối tốt với ta, cần gì ngươi lắm lời?”
Xe ngựa đung đưa, tôi hơi khó hiểu:
“Đi dạo phố mà lại ngồi xe ngựa?”
Đoạn Tu Chi cười đáp:
“Hôm nay là ngày Phật đắc đạo, trước tiên chúng ta đến chùa cầu phúc.”
Nói rồi nhét cho tôi một túi bạc:
“Chùa đang tu sửa, lát nữa nàng tự tay giao cho trụ trì nhé. Dù gì kiếp này nàng không xuất gia làm ni cô, coi như vừa tích công đức vừa chuộc thân.”
Tôi giả vờ giận:
“Là phu quân làm lỡ mất đường tu hành của thiếp.”
Đoạn Tu Chi gật đầu:
~ Hướng Dương ~
“Lỗi tại vi phu.”
Trong lòng tôi ngọt như mật.
Chẳng bao lâu sau, Đoạn Tu Chi vén màn xe, gọi nhỏ Ảnh Tử vào:
“Hôm nay ra ngoài ta không mang theo tùy tùng. Có một việc giao cho ngươi: hôm nay Đoạn Triệt rời thành, thế lực sụp đổ, truyền lệnh của ta, hôm nay người ra khỏi thành không cần kiểm tra thân phận. Sau đó, ngươi quay lại phủ là được.”
Ảnh Tử nhận lệnh rời đi. Tôi vuốt vuốt tay áo mình, rồi vén rèm xe nhìn ra ngoài, dịu dàng nói:
“Hôm nay là Lạp Bát, thiếp muốn xuống xe ăn một bát cháo Lạp Bát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoạn Tu Chi xoa đầu tôi:
“Vi phu không mang bạc theo, Tập Nhi cầm túi tiền ta vừa đưa đó.”
Tôi bĩu môi:
“Đó là tiền quyên cho chùa, giờ lấy ra ăn cháo chẳng phải lòng thiếu thành kính sao?”
Đoạn Tu Chi cẩn thận đỡ tôi xuống xe:
“Không sao, cái đó cũng coi như tiền chuộc thân của nàng.”
Tuy là xuống xe giữa đường, nhưng cách chùa cũng không xa, người đến cầu phúc, khấn nguyện chen chúc nườm nượp, tôi nắm tay Đoạn Tu Chi, đứng giữa đám đông, cảm nhận cái vị trần thế hiếm hoi này.
Tôi khẽ nói với Đoạn Tu Chi:
“Thiếp hiếm khi ra ngoài, càng hiếm khi được cùng chàng dạo phố. Người ta nói nữ nhi nhà quyền quý số sướng, nhưng thiếp lại thấy thiếu mất chút niềm vui chốn nhân gian.”
Đoạn Tu Chi siết nhẹ tay tôi:
“Nàng nếu thích, sau này ta thường đưa nàng ra ngoài.”
Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn về đôi nam nữ bình thường bên cạnh, quay sang nhìn chàng:
“Mỗi người một niềm vui.”
Nói thì dễ, chứ Thái tử Đông cung nào có rảnh đến vậy.
Nói rồi, tôi kéo chàng đến quán ven đường uống cháo. Tôi biết trong lòng chàng có chuyện, nên khi đang chờ cháo mang lên, tôi không nói gì thêm, chỉ yên lặng chờ chàng mở lời.
Không ngờ chàng lại chỉ ra ngoài cửa sổ, về phía góc phố có một sạp nặn tượng bột:
“Tập Nhi thích không?”
Hai chúng tôi ngồi tầng hai gần cửa sổ, từ góc nhìn này có thể thấy rõ ông lão bán hàng đang chăm chú nặn một con chim, sống động như thật, rất đẹp. Tôi chậm rãi đáp:
“Thích chứ.”
Đoạn Tu Chi cười:
“Phu nhân thưởng cho vi phu ít bạc, để ta mua tặng nàng một con.”
Ánh mắt tôi vẫn dừng trên sạp nhỏ ấy, rút bạc đưa chàng, nửa đùa nửa thật:
“Con chim kia tuy đẹp, nhưng hơi nhỏ đấy.”
Đoạn Tu Chi đứng dậy, lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nhu tình không giấu nổi:
“Vậy để ông ấy nặn lại một con lớn hơn.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Đoạn Tu Chi rời khỏi tửu lâu, đi về phía góc phố.
Chàng không quay đầu lại.
Đoạn Tu Chi à, người ta nói chàng mưu sâu kế hiểm, tâm tư khó dò — nhưng cũng không hẳn thế.
Chàng từng nói, khi mọi chuyện xong xuôi sẽ cho thiếp được tự do. Chàng trăm phương ngàn kế tránh né, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lời hứa ấy.
Chàng rút hết Ảnh Tử, để lại cho tôi cơ hội ở một mình.
Chàng lấy cớ cho phép người ra khỏi thành không cần kiểm tra thân phận.
Chàng không nói lời từ biệt, thậm chí cái nhìn cuối cùng dành cho tôi cũng vẫn dịu dàng sủng ái.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc túi bên tay — bạc giấy và ngân lượng bên trong đủ để tôi sống no đủ cả đời.
Tôi khẽ lắc đầu, cười.
Chàng rộng lượng như vậy, tôi chẳng biết là vì yêu tôi quá nhiều… hay chưa từng thật sự yêu tôi.
Bốn chữ "yêu hận si mê" nghe thì nhẹ nhàng, nhưng chỉ có ai từng trải qua mới hiểu được mùi vị bên trong.
Là sa vào không lối thoát — hay là dứt khoát buông tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng đứng dậy.