34 – Kết thúc
Đoạn Tu Chi nhìn người con gái trước mắt đang nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng đè nén cảm giác muốn đưa tay kéo nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn quay người rời đi.
"Ta đã hứa với nàng, thì sẽ cho nàng một cơ hội được lựa chọn."
Dù biết rằng, nếu nàng rời đi… lòng ta sẽ như d.a.o cứa.
Từng bước, từng bước một, Đoạn Tu Chi bước ra khỏi tửu lâu, những ồn ào náo nhiệt bên cạnh với chàng mà nói như không hề tồn tại. Chàng không ngoảnh lại, cứ thế đi về phía góc phố nơi có sạp nặn tượng bột.
Lão già nặn tượng đang cặm cụi nặn một con phượng hoàng, Đoạn Tu Chi nhìn con phượng dần thành hình, bỗng ngẩn người suy nghĩ.
Chàng luôn biết nàng khát khao chốn phàm trần thế tục, mà chàng thì thuận lợi ngồi lên ngôi vị Thái tử, ngoài tình yêu trọn vẹn và chiếc phượng quan lấp lánh vàng kia, chàng chỉ có thể cho nàng một hậu cung son sắt — chốn tường cao ngõ sâu, trói buộc tự do đời nàng.
Chàng cười tự giễu. Hai chữ "buông tay", nói thì dễ…
Tựa như phải đi qua ngàn năm biển xanh biến thành ruộng dâu.
Đoạn Tu Chi nhận lấy con phượng hoàng, xoay người chậm rãi quay về tửu lâu.
Chàng nhìn thẳng phía trước, nhưng không ngẩng đầu lên — chàng không dám nhìn xem trên lầu hai nơi khung cửa sổ đó, người con gái ở tận đáy lòng chàng liệu còn đứng đó hay không.
Dù có cố kéo dài bước chân, thì cũng chỉ vài bước là tới. Đoạn Tu Chi cuối cùng ngẩng đầu — khung cửa trống rỗng.
Trái tim chàng như bị khoét mất một góc.
Chàng ngơ ngác đứng dưới cửa sổ, nhìn lên không chớp mắt, vẫn mong được thấy gương mặt rạng rỡ từng nở nụ cười với mình.
Không biết qua bao lâu, chàng khẽ lẩm bẩm:
“Rốt cuộc… vẫn chỉ là một giấc mộng hư không.”
Chàng nắm chặt con phượng hoàng trong tay, chẳng biết phải đi đâu nữa.
Phải lên lầu chờ thêm một lát?
Hay là nên quay về phủ?
Hay… nên vào chùa cầu một quẻ?
~ Hướng Dương ~
Đoạn Tu Chi nhìn dòng người tấp nập, từng cặp từng đôi sánh bước bên nhau, cúi đầu cười khổ:
“Ta lại tự tin rằng nàng sẽ không rời đi.”
Chàng đứng trước tửu lâu thật lâu, rồi xoay người đi về phía ngôi chùa.
Trước cổng chùa có bậc thang dài, một đứa bé con đang gào khóc với mẹ, không chịu leo tiếp. Đoạn Tu Chi bước tới, đưa con phượng hoàng trong tay cho đứa bé, nhẹ giọng nói:
“Nếu con không khóc nữa, cái này sẽ tặng con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đứa trẻ sững người, nín khóc. Người mẹ liên tục cảm ơn, Đoạn Tu Chi chỉ thản nhiên gật đầu.
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên một giọng nữ thanh thoát pha lẫn chút trêu chọc:
“Hứa là mua tặng ta, chàng làm vậy chẳng khác gì dâng hoa cúng Phật.”
Đoạn Tu Chi lập tức quay đầu.
Bỗng quay đầu lại, người ấy đang ở nơi đèn hoa thưa thớt.
Cô gái ấy mỉm cười từng bước đi tới, trong mắt lấp lánh ý cười không che giấu:
“Chỉ đi mua một con phượng bột mà lâu đến thế, người không biết còn tưởng chàng muốn nhân cơ hội bỏ rơi ta nữa chứ.”
Đoạn Tu Chi mím môi không nói, chỉ lặng lẽ nhìn người con gái rực rỡ ánh sáng đang tiến lại gần mình.
Mộc Tập Nhân người đàn ông trước mặt không lên tiếng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nàng trốn ở góc phố nhìn thấy chàng đứng dưới tửu lâu, thất thần nhìn lên, bóng lưng cô đơn ấy nổi bật giữa đám đông — một sự trống vắng khó giấu. Khi ấy nàng đã muốn chạy tới ôm lấy chàng, nói với chàng: nàng chưa đi.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc đó… nàng lại không sao nhấc nổi chân.
Có lẽ là vì lần đầu tiên trong đời, nàng thấy tình yêu sâu đậm, nặng nề và chân thành đến thế hiện ra trước mắt — khiến người ta không kịp phản ứng.
Nàng nhìn thấy chàng một đường đi về phía nam, tới ngôi chùa kia — nàng chỉ lặng lẽ đi theo sau.
“Nếu chàng quay đầu, ta sẽ ở ngay phía sau. Nếu chàng không quay đầu, ta sẽ gọi chàng, bảo chàng đợi ta một chút.”
Đoạn Tu Chi nhìn người con gái trước mặt — nàng vẫn cười, nhưng viền mắt hơi đỏ.
Chàng vươn tay ôm chặt nàng vào lòng:
“Ta làm sao nỡ bỏ nàng.”
Mộc Tập Nhân úp mặt vào lồng n.g.ự.c chàng, giọng nghèn nghẹn:
“Lần sau mà chàng còn âm thầm ra hiệu bảo ta rời đi, thì ta sẽ không chỉ hù chàng nữa đâu. Hơn nữa… đầu óc ta tinh lắm, chỉ mấy tờ ngân phiếu, vài đồng bạc vụn mà muốn đuổi ta đi à? Ta từ nhỏ đã biết thả câu bắt cá lớn, phu quân của ta tài giỏi như vậy, nếu giờ ta đi thì chẳng phải lỗ to sao.”
Đoạn Tu Chi nhắm mắt cười khẽ:
“Nếu Tập Nhi không chê, ta nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, cùng nàng ngắm trọn kiếp này mây bay gió nổi.”
Mộc Tập Nhân hôn nhẹ lên má chàng, rút từ tay áo ra cái túi bạc ban nãy:
“Đi thôi, mang tiền chuộc thân đến nộp đi, rồi từ nay về sau cả đời này chàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Đoạn Tu Chi khóe môi khẽ cong, nhẹ nhàng nói một tiếng:
“Được’’
- Hoàn -