06
Lúc mở mắt ra tôi còn thấy mơ mơ hồ hồ. Định thần lại thì đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của phu Yên Nhiếp chính vương. Tôi ngẩn người, lẩm bẩm:
“Tôi vẫn chưa về phủ à?”
Nước mắt phu nhân rơi lã chã:
“Hề nhi, con tỉnh rồi!”
Tôi nhận ra mình lỡ lời, may mà mẫu thân không để ý. Tôi cố nhớ lại mọi chuyện, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Mẫu thân, con không sao đâu, khiến người lo lắng rồi.”
Tôi nghiêng đầu, thấy phía sau mẫu thân là hai người đàn ông — một là phụ thân như dự đoán, còn người kia là Đoạn Tu Chi.
Sắc mặt phụ thân tôi không tốt lắm. Dựa theo kinh nghiệm làm nũng với cha mẹ kiếp trước, trong tình huống này, chỉ cần tôi đủ yếu đuối, thì sẽ không bị mắng.
Tôi đáng thương nhìn cha làm nũng:
“Cha... con khát.”
Làm nũng là kỹ năng tôi đã thành thạo từ thế kỷ XXI.
Nhiếp chính vương không nói gì, lại tự mình đẩy Yên Nhi ra đi rót nước cho tôi. Trong lúc đó tôi cố gắng ngồi dậy, nhân lúc ông ấy chưa quay lại, liền nhỏ giọng hỏi:
“Con đã hôn mê bao lâu rồi?”
Không dài cũng không ngắn — bốn canh giờ. Nhưng quan trọng là, sao Đoạn Tu Chi vẫn còn ở đây? Không đi tra án, còn ngồi đây làm gì?
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, không nhìn mẹ, càng không dám nhìn Đoạn Tu Chi, trong lòng âm thầm tính toán: nếu bọn họ hỏi tôi làm sao biết Lý Cát có ý đồ bất chính, tôi... giả vờ ngất luôn!
Mẫu thân cuối cùng cũng lên tiếng:
“Con là con gái, dù muốn ra ngoài giải khuây cũng phải dẫn người theo bảo vệ. Hôm nay may mà không trúng chỗ hiểm, nếu thật có mệnh hệ gì thì cha mẹ biết sống sao đây?”
Tôi vừa ngẩng mắt thì chạm ngay vào ánh mắt Đoạn Tu Chi — đôi mắt trầm tĩnh ấy tôi nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ đành khẽ gật đầu với mẫu thân.
Mẫu thân dặn dò một hồi, tôi chỉ gật gù đối phó, chợt nghe Đoạn Tu Chi giọng trầm thấp, ôn hòa nói:
“Hai vị đã canh chừng nhiều canh giờ rồi, chi bằng nghỉ ngơi một lát. Để ta trông là được. Lát nữa ta về phủ, lại phiền hai vị thêm lần nữa.”
Tôi bối rối — câu này nghe như người giám hộ của tôi vậy.
Tôi chờ cha mẹ từ chối, không ngờ mẫu thân tôi lại nhìn cha tôi một cái, rồi cha tôi nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, sau đó...
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt đầy vùng vẫy cầu cứu — nhưng cha tôi rõ ràng không hiểu, chỉ gật đầu, rồi dắt mẹ tôi rời đi... thuận tiện kéo theo cả Yên Nhi!
Phòng bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu nhưng không dám ngẩng lên.
Đoạn Tu Chi hỏi:
“Đau không?”
Tôi rất muốn nói "có", nhưng lại càng không muốn thừa nhận.
Tôi mượn lời của Lỗ Tấn:
“Niềm vui nỗi buồn của con người vốn không tương thông, huống hồ là nỗi đau xác thịt. Chàng cũng đâu thật lòng quan tâm, thì cần gì phải hỏi có đau không?”
Đoạn Tu Chi liếc tôi, rồi ngồi xuống mép giường, giọng hắn vẫn ôn hòa đặc trưng:
“Hôm nay khi nhìn thấy cô ở chợ, ta biết cô đang tìm. Tìm Lý Cát, cũng tìm ta. Cô biết hắn định hành thích ta, nên muốn ngăn cản. Nếu ta nguyện tin một tiểu thư khuê các biết được điều mà cả Nhiếp chính vương lẫn ta không biết... vậy thì, tại sao cô lại chắc chắn hắn sẽ tự sát?”
Quả nhiên, ôn nhu là thuốc độc. Hắn đang thử tôi.
Tôi càng ra vẻ yếu đuối:
“Chàng nghĩ sai rồi, tôi tìm Yên Nhi thôi. Còn cứu chàng... thật sự là trùng hợp. Tôi giống chàng, nhạy bén và giỏi nhìn người. Tôi chỉ vô tình thấy sát khí trong mắt Lý Cát. Còn về chuyện hắn tự sát... tôi đọc thoại bản nhiều quá nên bịa bừa thôi.”
– “Vậy tại sao cô lại sợ hắn chết?”
– “Hắn bề ngoài là người của phủ Nhiếp chính, tôi sợ hắn c.h.ế.t rồi cha tôi không nói rõ được.”
– “Cô làm sao dám chắc hắn không phải người Nhiếp chính vương phái đến?”
– “Tôi còn dính một d.a.o rồi, chàng còn nghi ngờ cha tôi à?”
– “Nếu Nhiếp chính vương có ý hại ta, mà cô lại vì yêu ta không nỡ nhìn ta bị thương thì sao?”
– “Thì tôi nên khuyên chàng g.i.ế.c hắn bịt miệng, người c.h.ế.t khó điều tra hơn người sống.”
– “Nếu ngay cả cô cũng không biết có phải Nhiếp chính vương phái tới hay không?”
– “Cha tôi không dùng mấy trò dở tệ như vậy đâu.”
– “Ừ, ta tin.”
– “Vậy còn hỏi làm gì?”
– “Ta chỉ tò mò, sự tự tin như biết trước tất cả của cô từ đâu mà có.”
Tôi không đáp — vì sợ nói lỡ.
Đoạn Tu Chi dường như cũng chẳng mong tôi trả lời, chỉ hơi trêu ghẹo:
“Bây giờ cô không yêu ta, nhưng lại chịu đỡ đao vì ta. Lập trường của cô còn rõ ràng hơn cả Nhiếp chính vương.”
Giờ tôi có thể giả vờ ngất được không?
Đáng tiếc Đoạn Tu Chi không cho tôi thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói:
“Nếu ta có năm phần chắc chắn, rằng cô có thể biết trước tương lai. Vậy thì ta có mười phần chắc chắn — cô không phải Mộc Tập Nhân. Vừa nãy khi tỉnh lại, cô nói ‘vẫn chưa về’. Cô muốn về đâu?”
Tôi nhìn hắn, trong đầu hiện lên đoạn miêu tả trong nguyên tác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngũ quan tinh xảo nhất là đôi mắt sâu thẳm như vực, tựa như nhìn thấu tất cả.
Hắn giỏi mưu kế, thành thục, có thể cho người cảm giác như gió xuân, cũng có thể khiến người ta hoảng loạn bất an.
Một người – ngàn mặt.
Hắn luôn tự có phán đoán, hiếm khi bị người khác ảnh hưởng. Hắn ngạo mạn, điều gì tin thì sẽ tìm cách chứng minh.”
Tin thì tìm cách chứng minh? Vậy bây giờ tôi nên làm gì đây?
Tiếp tục cứng miệng ư?
Kiếp trước tôi dù sao cũng là diễn viên, thế mà xuyên sách mới mấy hôm đã rớt mặt nạ, đúng là mất hết thể diện nghề nghiệp.
Nỗi chán nản và mệt mỏi cùng lúc ập đến. Mệt đến mức tôi thật sự không muốn chống đỡ nữa, khẽ nói:
“Rốt cuộc tôi đấu trí với loại người như chàng làm gì chứ... Vậy... khi nào chàng có được mười phần chắc chắn?”
Đoạn Tu Chi thấy tôi buông xuôi, hơi nhướng mày, mỉm cười:
“Mộc Tập Nhân chưa bao giờ tặng ta trâm ngọc.”
Tôi nhỏ giọng chửi một câu, rồi đưa tay ôm trán, ngẩng lên nhìn hắn, thẳng thắn nói:
“Tôi không phải thần tiên, không biết tất cả. Tôi chỉ biết một dạng tương lai nhất định — mà tương lai ấy không phải cố định, nếu tôi can thiệp, nó sẽ trở nên ngoài tầm dự đoán.
Ví dụ như Mộc Tập Nhân vốn không nên cứu chàng, chàng cũng không nên có mặt ở đây.”
~ Hướng Dương ~
Đoạn Tu Chi thản nhiên:
“Hôm nay cô cứu ta, là để rũ bỏ liên quan giữa Lý Cát và phủ Nhiếp chính.
Cô lấy lòng ta như vậy, cho nên ta đoán, trong tương lai ta là người lên ngôi.”
Tôi gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
“Nhưng chàng đừng nghĩ g.i.ế.c tôi là cách ngăn tôi can thiệp tương lai.”
“Thứ nhất, tôi đã là người trong cuộc. Tôi mà chết, mới là biến động lớn nhất đối với tương lai.
Thứ hai, hôm nay tôi vì chàng mà bị thương, chàng phải tin tôi — về lập trường, tôi đứng cùng phe với chàng. Tôi không cầu gì nhiều, chỉ mong sau này chàng đăng cơ làm đế, đối xử tốt với phủ Nhiếp chính.
Thứ ba, cũng là vì chàng. Trong tương lai mà tôi biết, chàng có được giang sơn nhưng mất đi Đồ cô nương.
Cô ấy quan trọng với chàng thế nào, tôi biết. Kết cục đó — tôi muốn giúp chàng thay đổi.”
Sắc mặt Đoạn Tu Chi không thay đổi: “Ngươi không can thiệp vào tương lai, ta sẽ đảm bảo sự bình an cho phủ Nhiếp chính vương.”
Lời đã nói trắng ra, ta liền có chút được đà lấn tới: “Phủ Nhiếp chính vốn dĩ cũng đâu đến mức nào, chỉ là sau này bị tước quyền thôi, về sau ngươi đừng quá khắt khe, để cha ta còn có chuyện mà làm. Còn nữa, chắc là vì Mộ Tập Nhân quấn lấy ngươi quá khiến ngươi chán ghét, hoặc cũng có thể ngươi muốn tìm chút phiền toái cho phủ Nhiếp chính, cuối cùng ép nàng phải xuống tóc đi tu.”
“Giờ ta với ngươi xem như cùng một chiến tuyến rồi, nên sau này ngươi không được qua cầu rút ván, phải để ta an ổn sống hết đời, không được ép ta xuất gia.”
Đoạn Tu Chi bật cười, nụ cười thật sự lan tới đáy mắt: “Ngươi chẳng làm gì cả, chỉ là giữ nguyên dáng vẻ vốn có, vậy mà cũng đòi ra điều kiện với ta?”
Thương lượng với người như Đoạn Tu Chi, đúng là chuyện khó nhất trên đời.
Ta mặt dày nói: “Ông trời để ta biết trước tương lai, tức là cho ta có tư cách ra điều kiện với ngươi. Hơn nữa, ta tin mình có thể giúp ngươi giữ được cô nàng Đồ tiểu thư đó.”
Đoạn Tu Chi: “Kết cục là ta không bảo vệ được nàng?”
Ta lắc đầu: “Là nàng tự muốn rời đi.”
Hiếm khi Đoạn Tu Chi cau mày: “Tại sao?”
Ta do dự một lát, cảm thấy nói câu ‘Đồ cô nương yêu bản thân hơn’ thì không thích hợp lắm, nên chỉ hàm hồ nói: “Ngươi chưa từng phụ nàng, chỉ là thứ ngươi cho, có lẽ không phải thứ nàng muốn.”
Thấy Đoạn Tu Chi không nói gì, ta liền tranh thủ nói thêm: “Giờ mọi chuyện vẫn còn kịp, ta sẽ giúp ngươi.”
Vì có chút nôn nóng, ta nghiêng người về phía trước, kéo căng vết thương, đau đến run rẩy. Đoạn Tu Chi đỡ ta nằm lại, thuận tay kéo chăn đắp cho ta: “Ta đồng ý.”
Ta vui mừng khôn xiết, đột nhiên cảm thấy mình rất có thiện cảm với Đồ Cẩm, giờ nàng lại là con át chủ bài lớn nhất của ta.
Tâm trạng nhẹ nhõm hơn, ta lại hỏi: “Chuyện hôm nay, ngươi nói với cha mẹ ta thế nào?”
Đoạn Tu Chi: “Ngươi vì ái mộ mà chắn cho ta một đao. Còn cái khả năng biết trước tương lai kia, chỉ mình ta biết là đủ.”
Ta “ồ” một tiếng, liền nghe hắn thong thả nói tiếp: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không vạch trần ngươi. Ngươi bị lộ, ta ngược lại lại phiền phức. Ngươi chỉ cần diễn tốt Mộ Tập Nhân mà ta muốn là được.”
Tâm trạng con người thật kỳ lạ, những cảm xúc bị kìm nén có thể trong một khoảnh khắc nào đó bùng phát mất kiểm soát. Có lẽ chính câu nói vừa rồi mang theo chút uy h.i.ế.p ấy khiến ta nổi m.á.u phản kháng.
Ta chẳng thèm để ý gì nữa, cười lạnh một tiếng: “Nhị hoàng tử, ta làm Mộ Tập Nhân thế nào là do ta quyết định. Hợp tác với ngươi là vì ta không muốn đi ngược dòng, việc gì ta cũng có chừng mực. Nhưng ngươi cũng đừng mơ điều khiển ta như con rối.”
Có lẽ vì nổi giận, vết thương bắt đầu nhói đau, ta thở hơi dốc: “Ngươi giỏi tính toán, còn ta – con gái phủ Nhiếp chính – tuy là một biến số, nhưng có khi ngươi mong ta c.h.ế.t quách đi. Chỉ là, nếu ta chết, biến số liệu có càng lớn hơn không? Ta đoán, ngươi không dám đánh cược đâu. Ta cược ngươi không dám g.i.ế.c ta, cũng không thể g.i.ế.c ta.”
Vết thương như bị xé rách, đau buốt tận xương, lòng ta cũng tràn đầy tủi thân.
Tôi cắn răng nhưng nước mắt vẫn rơi: “Ngươi không biết đâu, nơi ta từng sống hoàn toàn khác với nơi này. Ở đó không có âm mưu tính toán, không cần dè chừng từng bước, không có quá nhiều lễ nghi phiền toái. Nói ra thì, ta còn lớn hơn Mộ Tập Nhân sáu tuổi, vậy mà từ nhỏ đến lớn, ngoài trời đất ra, ta chưa từng quỳ trước cả cha mẹ mình.”
Lời vừa dứt, không gian liền chìm vào im lặng.
Thấy hắn mãi không nói gì, ban đầu tôi còn định khóc thêm một lúc nữa, nhưng lý trí đang dần quay lại nhắc tôi — đủ rồi.
Dù sao thì người đối diện tôi là Đoạn Tu Chi, kẻ vốn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Mà tôi cũng chẳng phải Đồ Cẩm, không có cái đặc quyền kích hoạt được “tử tế” nơi hắn.
Tôi quệt nước mắt một cái: “Chuyện hôm nay nói đến đây thôi. Về sau chúng ta cứ dựa vào ăn ý mà hành động, ngươi đi đi.”
Đoạn Tu Chi từ tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi. Tôi hơi ngẩn ra, thầm nghĩ hắn sao hôm nay lại tốt tính thế. Tôi siết chặt chiếc khăn, lườm hắn một cái. Hắn lại chỉ khẽ lắc đầu, không rõ là ý gì, rồi quay người rời đi.
Đến cửa, hắn lại dừng chân. Dáng người cao lớn đứng đó, khiến tôi đoán không ra biểu cảm trên mặt hắn lúc này.
“Ngươi sai rồi,” hắn nói, “Thực ra có hay không có ngươi – cái biến số này – với ta mà nói cũng chẳng sao. Bởi vì nhân gian này vốn dĩ đầy rẫy biến số. Mà bất kể ra sao, tương lai ta vẫn là người quyết phải có được tất cả. Ta g.i.ế.c ngươi được, cũng dám g.i.ế.c ngươi. Chỉ là… ta không muốn mà thôi.”
Tôi nhìn cánh cửa đã đóng lại, lòng rối như tơ vò.