Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 5



05

 

Kể từ khi xuyên vào truyện, tôi liền an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở lại trong phủ Nhiếp chính vương, phần lớn thời gian dùng để tán gẫu với Yên Nhi. Cô nha hoàn này ngoài việc một lòng một dạ tốt với tôi, còn có ưu điểm cực lớn là: hỏi gì nói nấy, chưa bao giờ nghi ngờ tôi điều gì — tôi rất hài lòng.

 

Nhưng dạo gần đây lại nảy sinh một nỗi khổ mới.

 

Chuyện Đoạn Tu Chi sẽ lên làm tân đế là điều không thể nghi ngờ. Trong nguyên tác, phủ Nhiếp chính vì lập trường không rõ ràng mà cuối cùng bị tân đế tước quyền. Nói thật thì cũng không phải kết cục quá tệ. Nhưng đã là "nữ chính được trời chọn" mà rơi vào phủ Nhiếp chính, tôi lại có chút do dự: có nên kéo ông bố tiện nghi kia một tay hay không?

 

Có điều so với việc "làm nên nghiệp lớn", tôi lại càng muốn được sống an nhàn không lo cơm áo.

 

Nhưng muốn nằm yên mà lòng lại không yên — bởi tôi vẫn không tính ra được rõ ràng: việc cuối cùng Mộc Tập Nhân (tên cũ) bị ép xuất gia, rốt cuộc là do đắc tội với nam nữ chính, hay là bị liên lụy vì phủ Nhiếp chính?

 

Tâm tư của Đoạn Tu Chi thật sự tôi không hiểu nổi. Dù đã đọc qua tiểu thuyết, ngoài việc nhìn ra hắn một lòng một dạ với Đồ Cẩm và cực kỳ theo đuổi quyền lực, những mặt khác tôi cũng chẳng hiểu thêm gì — vì tác giả vốn dĩ cũng không viết nhiều.

 

Lúc này tôi đang đứng bên hồ cho cá ăn. Nói thật thì thú vui thời cổ đại khá là buồn tẻ. Tôi đã bảo Yên Nhi ra ngoài tìm vài quyển thoại bản cho tôi đọc, mà giờ vẫn chưa quay về.

 

Nắng hơi gắt, tôi vung hết thức ăn cho cá, rồi định trở về phòng vẽ tranh. Quên mất không nói, tôi biết vẽ — mà lại là vẽ thủy mặc. Càng hay hơn là vẽ còn khá ổn.

 

Tất cả nhờ mẹ tôi ở thế kỷ XXI, khi tôi còn bé, bà cầm roi ép tôi học, bà nói: "Con gái thì phải có một kỹ năng nào đó, biết đâu lúc nào dùng đến." Nghĩ lại thì bà cũng không ngờ — xuyên thư rồi thật sự dùng đến thật.

 

Vừa khéo, Mộc Tập Nhân cũng biết vẽ.

 

Điểm tiếc duy nhất là cô ấy còn giỏi cả cầm nghệ — mà cái đó thì tôi chịu. Sau này đành bịa ra cái lý do "từ sau khi đánh mất đoạn tình với Đoạn Tu Chi thì quyết không chạm vào đàn nữa".

 

Tôi cười khổ, hơi nhớ bố mẹ mình. Nếu năm xưa mẹ tôi tàn nhẫn thêm chút, bắt tôi học đàn, có khi giờ dùng được rồi.

 

Không biết thế giới kia rốt cuộc ra sao rồi? Tôi có phải vì tai nạn mà mất mạng không? Bố mẹ tôi liệu có chịu nổi không?

 

Tôi vừa nghĩ vừa thẫn thờ bước đi thì bỗng nhiên đ.â.m sầm vào một người, ngẩng đầu lên là một thiếu niên đang vội vã.

 

Thiếu niên có chút hoảng hốt nói:

"Xin tiểu thư thứ tội, là nô tài vội quá không để ý đường nên va phải người."

 

Tôi phất tay tỏ ý không sao, lại thấy thiếu niên này tuấn tú sáng sủa, nghĩ thầm có khi là nhân vật có tên trong nguyên tác, bèn hỏi:

"Ngươi tên gì? Sao lại gấp gáp như thế?"

 

Thiếu niên lại khom người thi lễ:

"Nô tài tên là Lý Cát, hôm nay phải đi mua hương liệu cho phủ, nhưng lỡ mất thời gian nên đang vội ra ngoài."

 

Thấy cậu ta đúng là có chuyện gấp, tôi cũng không tiện giữ lại, vẫy tay cho đi. Nhưng đi được mấy bước, tôi cứ cảm thấy cái tên "Lý Cát" này nghe quen quen, chau mày nghĩ một lúc rồi vội vàng đuổi ra ngoài phủ, đáng tiếc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

 

Chuyện là như này — Lý Cát ở phủ Nhiếp chính đã hơn sáu năm, làm việc lanh lẹ nhưng tính tình trầm lặng, hiếm khi giao du, gần như chưa từng ra khỏi phủ. Nhưng thực ra, hắn là tử sĩ của tam hoàng tử Đoạn Triệt, hôm nay ra phủ tám phần là để ám sát Đoạn Tu Chi.

 

Hắn không hề kỳ vọng thành công — điều hắn muốn là gây ra mâu thuẫn giữa Đoạn Tu Chi và phủ Nhiếp chính.

 

Trong nguyên tác, Lý Cát sau khi thất bại lập tức tự sát. Đoạn Tu Chi lần theo manh mối, tìm đến đúng phủ Nhiếp chính. Dù Nhiếp chính vương đích thân giải thích hắn không phải người phủ sai khiến, cũng không điều tra được thân phận thật của Lý Cát.

 

Dù Đoạn Tu Chi tin rằng Nhiếp chính vương không đến mức dùng thủ đoạn ngớ ngẩn như vậy, nhưng lòng cảnh giác với một thế lực không rõ lập trường như phủ Nhiếp chính lại tăng lên đáng kể.

 

Tôi vốn chỉ muốn làm một quý nữ ăn chơi sống yên ổn, thế mà lại vướng vào chuyện thế này — liên quan đến tiền đồ cả phủ, tôi thật sự không thể không để tâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là lần đầu tiên tôi một mình ra phủ, lại chẳng quen đường xá hoàng thành, đi loạn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Lý Cát, sốt ruột đến phát điên.

 

Đang định bỏ cuộc, thì trong đám người phía xa tôi thấy... Đoạn Tu Chi.

 

Người qua lại đông đúc, hắn đứng giữa đường, đang nhìn tôi.

 

Có lẽ là vì vẻ mặt tôi quá hoảng loạn, đến mức vặn vẹo, khiến Đoạn Tu Chi trông có phần nghi hoặc — nhưng tôi không rảnh để để ý đến hắn.

 

Đoạn Tu Chi đã ở đây, thì Lý Cát chắc chắn ở quanh đây — tôi nghĩ vậy.

 

Vừa quay đầu liền thấy, quả nhiên, Lý Cát cách đó chỉ vài mét.

 

Tôi bắt đầu hoảng loạn thật sự, ánh mắt dán chặt vào Lý Cát, nhưng lại chạy về phía Đoạn Tu Chi, tức giận gào lên:

 

“Đoạn Tu Chi, người ngẩn người cái gì — không mau tránh ra!”

 

Thời gian như chậm lại.

 

Thật ra tôi không có ý định liều c.h.ế.t cứu người, nhưng lúc kéo tay Đoạn Tu Chi, tôi đã cảm thấy... toang rồi.

 

Không biết là do Lý Cát khẩn trương nên đ.â.m chệch, hay là tiềm thức của nguyên chủ muốn bảo vệ người trong lòng, hay là do Đoạn Tu Chi quá khỏe tôi kéo không nổi —

~ Hướng Dương ~

 

Tóm lại, tôi bị đ.â.m trúng một d.a.o từ phía sau.

 

Trong nguyên tác, Đoạn Tu Chi chỉ bị thương nhẹ, mà giờ theo cảm giác đau sau lưng tôi đoán, chắc không nhẹ đâu.

 

Lúc này tôi dựa vào lòng Đoạn Tu Chi, chỉ mong hắn đừng đẩy tôi ra.

 

Lý Cát lúc này lại như bị ngây ra, nhíu mày quên cả kịch bản tự sát — nô tài mà đ.â.m chủ tử, đúng là vai diễn khó mà tròn được.

 

Tôi phản ứng lại, nghiến răng chịu đau, túm c.h.ặ.t t.a.y áo Đoạn Tu Chi, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng:

 

“Hắn muốn tự sát — đừng để hắn chết! Mau đánh ngất hắn đi!”

 

Đoạn Tu Chi ánh mắt trầm xuống, một tay đỡ tôi, một tay gọn gàng đánh ngất Lý Cát, không quên ném mấy thỏi bạc cho người qua đường, bảo họ mau chóng đi gọi quan binh và người của phủ Đoan vương đến.

Thấy Lý Cát đã bị đánh ngất, thần kinh đang căng như dây đàn của tôi cũng thả lỏng được chút ít. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm để cú đ.â.m này trôi qua vô ích, run rẩy nói:

“Người này là người trong phủ Nhiếp chính, nhưng chàng cũng biết phụ thân ta thương ta như mạng, nếu người của ông ấy vô tình làm ta bị thương thì tuyệt đối sẽ không có thái độ như ban nãy. Giữ lại mạng hắn, sau này chàng từ từ tra hỏi.”

Đoạn Tu Chi chẳng thèm để ý tôi nói gì, mím môi rồi bế tôi lên:

“Đừng nói nhiều nữa, ta đưa ngươi về phủ Nhiếp chính.”

Tôi lại không chịu:

“Chàng không thể phân thân, đợi người của chàng đến rồi hẵng đi, tránh đêm dài lắm mộng. Ta có thể tự về.”

Đoạn Tu Chi nhìn tôi sâu thẳm, nhưng không hề chờ người:

“Nếu người của hắn đến trước thì là ta vô năng. Nếu ta vô năng mà hắn bị diệt khẩu thì cũng không sao, ta biết hắn là người ai phái tới.”

Tôi ngẩn người gật đầu. Chỉ cảm thấy... khuôn mặt này của Đoạn Tu Chi quả thực nhìn thế nào cũng đẹp. Có lẽ khi bị thương con người sẽ mềm yếu hơn, ít nhất lúc này Đoạn Tu Chi đang bảo vệ tôi, khiến tôi thấy chút ấm áp.

Việc cần giải thích đã giải thích xong, vết thương sau lưng càng lúc càng đau, tôi do dự một chút rồi chân thành nói:

“Giờ lưng ta đau lắm... chàng có thể đánh ta ngất luôn được không?”

Tôi thấy Đoạn Tu Chi trừng mắt lườm tôi một cái, mãi mà không thấy hắn ra tay, tôi lại lảm nhảm một câu:

“Thân phận chàng tôn quý thế, lần sau ra ngoài có thể mang theo hai hộ vệ được không?”

Tôi bất lực lắc đầu, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

Cái thân thể này của Mộc Tập Nhân đúng là yếu ớt thật.