09
Từ sau lần Đoạn Tu Chi đến thăm, mấy đêm liền tôi đều ngủ không yên giấc, hôm nay mơ mơ màng màng rất nhiều lần.
Tôi mơ thấy một ngày gió mát nhẹ nhàng, tâm trạng tôi tốt, chèo thuyền du ngoạn trên hồ, những đóa sen đủ sắc màu kiều diễm vô cùng, còn tôi lại muốn hái một búp sen về nấu canh cho cha mẹ.
Búp sen tôi để ý nằm hơi xa, tôi nắm lấy mạn thuyền, cẩn thận vươn tay ra hái, nhưng vẫn luôn thiếu một chút. Tôi bực bội xắn tay áo lên, mặc kệ Yên Nhi ngăn cản, định với ra xa thêm chút nữa.
Bỗng sau lưng vang lên giọng nói trêu chọc:
“Đã với không tới thì đợi bông tiếp theo là được rồi, cô nương hà tất phải cố chấp với mỗi búp sen này?”
Tôi ngoái đầu nhìn lại — trên chiếc thuyền nhỏ sau lưng tôi, một thiếu niên phong thần tuấn tú đang đứng, đôi mắt cười khẽ dưới sống mũi cao thẳng, khóe môi nhếch nhẹ như gió xuân mười dặm.
Giọng tôi dịu đi:
“Đã để mắt đến thì nhất định muốn hái bằng được.”
Không ngờ hắn lại bật cười, thong dong bước lên chiếc thuyền nhỏ của tôi, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của tôi, hái lấy búp sen đó đưa cho tôi. Ống tay áo dính chút nước, hắn không bận tâm.
Tôi nhìn hắn trở lại thuyền của mình, chắp tay đứng dưới nắng, chỉ thấy một ánh nhìn đã như thiên thu.
Thì ra, đây chính là lần đầu Mộ Tập Nhân gặp Đoạn Tu Chi.
Màn cảnh chuyển đổi.
Tôi mơ thấy mình tình cờ gặp Đoạn Tu Chi ở nơi phố phường náo nhiệt, đáng tiếc hắn không thấy tôi.
Tôi biết hắn không muốn tôi đi theo, nhưng cố chấp khiến tôi cắn môi đuổi theo. Đó là cửa hàng châu báu lớn nhất hoàng thành.
Tôi thấy chủ tiệm cung kính lấy ra một cây trâm ngọc tinh xảo, vừa nói ngọc này khó cầu, chạm trổ khéo léo, đã chuẩn bị từ lâu.
~ Hướng Dương ~
Tôi biết, đó là cây trâm Đoạn Tu Chi đã đặt trước.
Tôi bốc đồng chen tới:
“Tu Chi ca ca, cây trâm này ta thấy rất hợp mắt, bán cho ta được không?”
Đoạn Tu Chi nở nụ cười xa cách:
“Trong cửa tiệm này, bất kỳ món nào lọt vào mắt Mộ tiểu thư, ta đều có thể tặng — chỉ trừ cây trâm này.”
Tôi cố chấp hỏi:
“Tại sao?”
Đoạn Tu Chi nhướn mày cười:
“Cây trâm này là để tặng cho người trong lòng ta.”
Thì ra cây trâm trong yến tiệc phủ Thân vương hôm đó còn có cả câu chuyện này phía sau.
Trong mơ màng, tôi lại mơ thấy Mộ Tập Nhân.
Nàng đứng trước mặt tôi, mang gương mặt giống hệt tôi, nhưng lại toát ra khí chất cao quý mà tôi không có. Thế nhưng lời nàng nói ra khiến tôi kinh ngạc:
“Chúng ta cùng mang một gương mặt, nhưng trên người ngươi lại có sự tự tại mà ta chưa từng có.”
Tôi cũng mỉm cười:
“Vốn tưởng ngươi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chẳng ngờ lại có khuôn mặt giống hệt ta.”
Mộ Tập Nhân nhướn mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi lại tự coi nhẹ mình đến thế? Khuôn mặt này, trong truyện hay ngoài truyện đều là một mỹ nhân.”
Toàn thân tôi khẽ run:
“Trong truyện hay ngoài truyện… là có ý gì?”
Mộ Tập Nhân khẽ thở dài:
“Ngươi đừng trách ta, hôm ấy ở phủ Thân vương, ta thấy Tu Chi và Đồ Cẩm ở bên nhau, lòng đầy bi thương, nhất thời khởi lên ý niệm muốn rời khỏi thế giới mà bản thân bất lực ấy, thế là ta trở thành ngươi.”
Nàng hơi bất đắc dĩ:
“Mọi thứ ở thế giới của ngươi ta đều rất xa lạ, may mà ngươi là một diễn viên, lại đang diễn đúng bộ phim về ta, nên ta cũng ứng phó được phần nào.”
Tôi không thể tin nổi:
“Thế giới của ngươi không phải là một quyển sách sao?”
Mộ Tập Nhân cũng hơi nghi hoặc:
“Sách gì cơ? Lúc ta tỉnh lại, Điền An Na đưa cho ta một kịch bản, phần đầu hầu hết đều là chuyện cũ của ta. Chỉ là kịch bản ban đầu bị bỏ rồi, biên kịch nói linh cảm đến rời rạc, đang viết lại từ đầu, vừa viết vừa quay.”
Tôi hỏi:
“Sau yến tiệc ở phủ Thân vương, kịch bản viết gì?”
Mộ Tập Nhân cũng đã nhận ra điều tôi đang nghĩ, mím môi nói:
“Sau yến tiệc, ta lòng nguội lạnh, quyết định buông bỏ Tu Chi. Những ngày u sầu ở trong phủ lại tình cờ gặp được Lý Cát, trong lòng bất an nên đi theo, vô tình cứu được Tu Chi. Biến cố triều đình nổi lên, Đoạn Tu Chi quyết định cưới vợ. Phụ thân ta vốn đã biết tâm ý ta từ lâu, thuận nước đẩy thuyền, liền đồng ý mối hôn sự này.”
Tôi cười chua xót:
“Tôi đã nỗ lực sống từng ngày như vậy, mà rốt cuộc vẫn chỉ là một nhân vật trong kịch.”
Mộ Tập Nhân thấy vẻ mặt tôi như thế, liền mím môi bước tới, nắm lấy tay tôi. Trong đôi mắt giống hệt tôi kia lại ánh lên sự kiên định:
“Ngươi không phải là người trong vở diễn. Mọi thứ xung quanh ngươi đều là thật. Họ là những người yêu ta và ta yêu. Nếu không đoán sai, kịch bản cũ kia mới là câu chuyện vốn thuộc về ta. Còn giờ đây, ngươi làm tốt hơn ta. Chính ngươi đã quyết định hướng đi của mình, ngươi là một con người thật sự, bằng xương bằng thịt.”
“Ta từng sống buông thả, giờ tỉnh mộng mới hiểu được nhiều điều. Chính vì một lúc tham lam, ta đã cướp lấy cuộc đời của ngươi, vậy nên ta sẽ chịu trách nhiệm, dốc hết sức sống tốt cuộc đời thay ngươi. Chỉ là… ngươi có thể hứa với ta một điều không? Xin hãy dốc hết sức mình bảo vệ những người yêu ta, và ngôi nhà này.”
Tôi ngây người nghe xong những lời đó.
Không biết là mộng của Chu công hóa thành bướm, hay bướm mộng hóa thành Chu công.
Tôi rơi một giọt nước mắt, cười giễu:
“Tính ra thì ngươi còn thảm hơn ta. Ta ít nhất còn cầm kịch bản trong tay, còn ngươi… đến cái điện thoại có khi cũng không dùng thạo. Xem ra cũng coi như nghiệp phải gánh. À đúng rồi, người nhà ta thế nào rồi?”
Mộ Tập Nhân:
“Tuế nguyệt bình yên, ngươi cứ yên tâm.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, dường như có làn sương mù kéo tới, tôi chợt tỉnh mộng.
Tôi ngẩn ngơ hồi tưởng lại những giấc mơ vừa qua.
Tôi tin đó đều là thật.
Giao quá khứ của mình cho vị tiểu thư kiêu ngạo kia, vừa thấy không yên tâm, lại cũng có phần an lòng.
Có lẽ vì biết được tin tức từ một thế giới khác khiến tôi phấn chấn hơn, nên quyết định vực dậy tinh thần. Dù sao nơi này Mộ Tập Nhân còn có thể nhờ một cách khác để nhìn thấy tương lai bảy tám phần, tôi cũng thấy có chút hâm mộ.
Tôi biết mình không thể quay lại được nữa.