Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 220



Nhìn thấy động tác xoay người của Hạ Tử Kình, lòng An Cửu cho rằng, mình có thể được cứu.

 

Nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn vui quá sớm.

 

Nam nhân ôm nàng phía sau nhanh như chớp núp sau gốc cây, thân cây thô tráng che thân hình hai người, cũng cản trở tầm mắt hai bên.

 

Miệng nàng vẫn bị hắn che lại, hơi thở nam nhân cực nóng phả sau cổ An Cửu, bởi vì thể chất siêu mẫn cảm, cảm giác tựa như có người cầm cọ cọ phía sau, gáy nàng nổi lên từng lớp da gà.

 

"Muốn hắn tới cứu nàng? Ha, tưởng bở."

 

Giọng nói trầm thấp chui vào lỗ tai, An Cửu có thể cảm giác, môi nam nhân kề sát vành tai nàng, mở miệng liền có một dòng khí chui vào tai, ngứa tận xương tủy.

 

Như muốn trừng phạt nàng không an phận, hắn mở miệng ngậm lấy đỉnh tai nàng, thoáng dùng chút lực, đầu lưỡi nhẹ vân vê trêu ghẹo, nàng cuối cùng không chịu nổi mà mềm eo, toàn thân không có một chút sức lực.

 

Nếu không phải hắn còn ôm nàng, có lẽ nàng muốn trực tiếp hóa thành một vũng nước.

 

Khóe mắt trào lệ, không phải đau đớn, mà là nước mắt sinh lý chảy ra do bị kích thích tàn nhẫn.

 

Có đôi khi thân thể quá vui sướng, cũng sẽ không khống chế được mà rơi lệ.

 

"An Cửu? Là cô sao?" Tiếng Hạ Tử Kình từ phía trước rừng lại lần nữa truyền đến.

 

Cả người An Cửu không thể khống chế mà run rẩy, suy nghĩ trở nên hỗn độn như sóng triều.

 

An Cửu biết thân thể của mình, lỗ tai nàng rất mẫn cảm. Trạng thái bình thường, có người gần sát một chút nói chuyện với nàng đều sẽ phát ngứa, huống chi ở thể chất siêu mẫn cảm.

 

Mỗi một lần bị trêu chọc, đều sẽ sinh ra một tia điện lưu, từ tai lan tràn ra từng tấc thân thể, khơi dậy sóng triều dục vọng khiến người càng thêm khó nhịn.

 

Trong hỗn độn, nàng cảm giác bộ n.g.ự.c dày rộng phía sau dán lên lưng nàng phát ra chấn động, theo sau, là một giọng thiếu nữ quen thuộc cơ hồ thâm nhập cốt tủy.

 

"Hạ đại ca, là ta, ta không sao."

 

An Cửu ngẩn ngơ, ngay sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt.

 

Nàng theo bản năng quay đầu, muốn nhìn nam nhân phía sau, đáng tiếc thân thể bị giam cầm, căn bản không thể quay mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô không sao là tốt rồi, đừng đi xa, trong rừng nhiều dã thú, một nữ tử yếu đuối như cô rất nguy hiểm." Hạ Tử Kình nói.

 

"Cảm ơn Hạ đại ca, huynh bận đi, ta nhặt một chút củi liền trở về."

 

Tiếng thiếu nữ trong trẻo quanh quẩn bên tai, nếu không phải An Cửu tận mắt nhìn thấy, có lẽ nàng cũng sẽ cho rằng, người nói chuyện chính là mình.

 

Cho dù là tiếng nói thanh thúy kia, hay ngữ điệu hơi cao có vẻ hoạt bát xán lạn quen thuộc, thậm chí là ngọt ý khi gọi Hạ Tử Kình, tất cả đều giống "An Cửu" như đúc.

 

Cả người An Cửu đều không tốt, này mẹ nó vẫn là cao thủ giả giọng!

 

Dưới đáy lòng nàng hò hét, Hạ Tử Kình huynh lại đây nhìn một cái đi, người nói chuyện không phải ta!!

 

Đáng tiếc Hạ Tử Kình vốn là tên thần kinh thô, khi Bùi Tịch ngụy trang ngay cả An Cửu cũng không thể phân biệt được, chứ đừng nói đến hắn.

 

An Cửu khóc không ra nước mắt mà trừng thân cây phía trước, rất nhanh liền lại lần nữa nghe thấy tiếng Hạ Tử Kình đào đất thở hổn hển cách đó không xa.

 

Đừng đào mồ nữa, chẳng bao lâu sau, người nằm mồ là ta đó.

 

Trời không chiều lòng người, tiếng lòng của An Cửu Hạ Tử Kình một chút cũng không nghe thấy.

 

"Nàng xem, hắn căn bản không phát hiện ra nàng. Ta muốn đối với nàng thế nào, liền có thể đối với nàng thế đó, nàng lại có cách nào chứ?"

 

Giọng nam trầm thấp truyền đến, trong tiếng nói ẩn hàm ý cười, nụ cười cũng không sang sảng sung sướng, ngược lại tràn ngập giễu cợt.

 

An Cửu cắn răng, nỗ lực bỏ qua luồng nhiệt cuồn cuộn trong thân thể, gian nan mà há mồm, cắn về phía trước.

 

Đại khái là không phòng bị, nàng cắn vào cái tay đang che nàng.

 

Nhưng toàn thân nàng vô lực, lúc cắn xuống cũng không nhiều lực sát thương, giống như mèo con mới mọc răng sữa, cắn xé nửa ngày nhưng vết thương cũng không thấy.

 

Lòng bàn tay nam nhân ướt át, hắn làm như có chút hứng thú, hơi gập ngón tay thon dài, bóp chặt mặt nàng.

 

Xoay mặt nàng qua, đối diện với thiếu nữ.

 

Bốn mắt nhìn nhau, mắt đen hẹp dài của nam nhân nheo lại không dấu vết.

 

Vừa rồi hắn vẫn luôn không thấy nàng, giờ phút này vừa thấy, chỉ thấy khuôn mặt của thiếu nữ biến thành mèo con, từng sợi lông mi cong vút dính vào nhau, mắt to sáng ngời ướt đẫm, như mưa bụi Giang Nam.