Gò má nàng ửng hồng, đuôi mắt hoa đào xinh đẹp nhiếp nhân tâm phách* càng ửng đỏ, giống như đánh nhiều phấn mặt.
* Nhiếp nhân tâm phách: Miêu tả những điều đẹp đẽ khiến bạn đánh mất chính mình, như thể tâm hồn bạn đã bị lấy đi
Ánh mắt thiếu nữ mê mang, nhưng nháy mắt nhìn thấy hắn, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung đột nhiên hiện lên vài phần trong sáng.
"Ta, ta sẽ hận chàng......" Nàng thở hổn hển, cố gắng ép ra vài từ yếu ớt trong cổ họng, một đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn hắn, như là muốn khắc bóng dáng hắn vào đáy lòng.
Đáy lòng Bùi Tịch đột nhiên xuất hiện một sự hưng phấn cực hạn.
Đôi mắt này rốt cuộc nhìn hắn, mà không phải nam nhân khác. Cho dù sau này nàng gặp nam nhân nào, nàng đều sẽ nhớ hắn.
Chỉ là, nàng hận hắn.
Hai mắt thiếu nữ trong trẻo đẫm lệ gắt gao nhìn hắn, ai cũng có thể nhìn ra, nàng có bao nhiêu hận hắn.
Nàng vốn không phải nữ tử nhu nhược, kiêu ngạo ương ngạnh, mà ngang ngược vô lễ, tuyệt đối không chịu mệt dù một chút, muốn người ta nhân nhượng nàng.
Hiện giờ hắn đối với nàng, đại khái từ hôm nay trở đi, hắn liền thành người nàng hận từ đáy lòng nhất.
Bùi Tịch nghĩ, hắn không thèm để ý.
Nàng chỉ là quân cờ trong tay hắn, là công cụ dùng để đổi mạng sống cho hắn, nàng có hận hay không liên quan gì đến hắn?
Hắn sớm đã hạ quyết tâm, tìm cơ hội mang nàng về Ngàn Sát Các hạ tình cổ, đến lúc đó cho dù nàng ghét hắn hận hắn thế nào, cũng sẽ yêu hắn thật sâu.
Nhưng mà thực sự bị nàng nhìn chằm chằm với ánh mắt căm hận, trái tim Bùi Tịch bất giác co chặt, đau đớn và chua xót vô danh lan ra ngực, khiến hắn hô hấp có chút gian nan.
Hắn một bên muốn cười, một bên yết hầu lại khô khốc khôn kể, tay bóp cằm nàng run rẩy rất nhỏ.
Lòng bàn tay thon dài to rộng lại giáng xuống, lúc này che mắt thiếu nữ.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối, An Cửu hoảng loạn trong chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Được lắm, cẩu nam nhân lại muốn chơi trò gì đây?
Đừng, nếu thêm vài lần nữa nàng hoài nghi thận mình sắp phế đấy!
Ngay sau đó, mấy chỗ đại huyệt trên người bị đầu ngón tay nam nhân điểm, An Cửu lập tức cảm thấy, thể chất siêu mẫn cảm do cổ độc tạo thành đang biến mất, các cảm quan cũng dần dần khôi phục như thường.
Này liền xong rồi?
An Cửu ngây người một chút, còn chưa kịp thở ra, chợt thấy tay mình bị nắm chặt.
Giây tiếp theo, đau đớn từ ngón tay đánh úp lại, An Cửu không nhịn được á một tiếng.
Cơn đau cũng không phải rất đau, giống bị kim đâm, nhưng không phải một chút liền tiêu tán, ước chừng qua vài giây mới hết.
Đau đớn qua đi, liền có một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng l.i.ế.m chỗ đó, lưu lại một vệt ướt át, vẫn luôn chạy dài đến đầu ngón tay, như đang trấn an sự đau đớn kia.
Trong lòng An Cửu nghĩ lại mà sợ.
May mắn cổ độc bị phong ấn, nếu không chút đau này nàng ở thể chất siêu mẫn cảm có thể trực tiếp c.h.ế.t ngất.
Dòng khí ướt nóng bồi hồi ở đầu ngón tay, thật lâu sau mới lưu luyến rút ra, tay che trên mắt nàng cũng chậm rãi thu hồi.
"Hận đi, hận ta đi, nàng cũng chạy không thoát. Nếu nàng khiêu khích ta, sớm muộn gì ta cũng dễ như chơi." Giọng nói khàn khàn gằn từng chữ vang ở bên tai, ngữ điệu kiên định chân thật đáng tin, như là đang chứng minh, "Đây là ấn ký, có nó, cho dù nàng đi đến chân trời góc biển ta đều có thể tìm được."
Đầu ngón tay nam nhân nóng rực, nhẹ nhàng chạm vào xương ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ.
Rất khác với cảm giác ấm áp lúc trước, hôm nay toàn thân hắn đều tản ra nhiệt độ nóng bỏng, khi nói chuyện hơi nóng phả vào cần cổ An Cửu, nàng nhịn không được rụt rụt cổ.
Giọng nam nhân phát ra, trước mắt An Cửu cũng sáng trở lại.
Nàng mở mắt, trước tiên nhìn về phía tay mình, liền thấy trên ngón tay trắng tinh tế, một chấm đỏ tươi hiện lên, giống một giọt m.á.u đỏ thắm, lại tựa một nốt chu sa quyến rũ.
Vị trí đúng ở đốt thứ ba xương ngón áp út, ngón người đeo nhẫn kết hôn ở hiện đại.