An Cửu lấy tay kì, chấm đỏ càng thêm tươi đẹp ướt át, loáng thoáng, nàng có cảm giác dưới chấm đỏ có gì đó đang đập.
"......" Đệt, không cần nghĩ, đây nhất định là thứ gì đó xấu xa.
Như là nghe thấy suy nghĩ trong lòng nàng, nam nhân phía sau trầm giọng nói: "Đây là cổ tử mẫu*."
* Tử mẫu: con - mẹ
Chưa cần nói gì nhiều, nhưng một cái tên kia, An Cửu có thể lĩnh hội được tác dụng của chấm đỏ.
Tử mẫu, tất nhiên là mẫu khống chế tử, muốn thế nào liền thế đó.
Không đợi An Cửu lên tiếng, cánh tay ôm eo nàng bỗng nhiên rút lui, thân hình An Cửu lảo đảo, phải dựa người vào thân cây, mới không trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Hạ dấu vết của ta, đừng hòng chạy trốn. Đừng nghĩ nói cho hắn, nếu nàng muốn nếm thử uy lực của cổ tử mẫu."
Lời nói âm hiểm từ phía sau truyền đến, một cơn gió thổi tung góc váy, An Cửu xoay người, đã không thấy thân ảnh đen huyền, chỉ có cành lá xanh biếc hơi lay động.
An Cửu đỡ cây thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi bình phục hô hấp, thân thể cũng không hề vô thức mà run rẩy nữa.
Dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, nàng từ sau thân cây đi ra, giương mắt nhìn lên.
Hạ Tử Kình còn đang tự mình đào hố, động tác hắn rất nhanh, đào hố nhanh như để chôn mình vậy.
An Cửu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Bùi Tịch nói một câu rất đúng, Hạ Tử Kình thật sự không đáng tin cậy, không đáng tin cậy nha.
An Cửu rốt cuộc vẫn không nói chuyện này ra, không cần thiết, hết thảy vẫn cứ trong dự đoán của nàng.
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán, chính là phương thức phản diện nổi điên, có điểm phá thận nàng.
Nghỉ ngơi đến khi không nhìn ra dị thường, An Cửu liền đi nhặt củi, nhặt một chút Lâm Thanh Nghiên liền mang theo hai con gà rừng trở lại.
Trưa nay bọn họ ăn gà quay thơm ngào ngạt.
Đương nhiên không thể là An Cửu làm, nàng ngoài nhặt mấy cây củi, còn lại không làm gì.
Dù sao Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên cũng đã quen hầu hạ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Nghiên chú ý tới nốt ruồi đỏ trên ngón tay An Cửu, kỳ quái nói: "An Cửu, trên tay cô có nốt ruồi đỏ từ khi nào vậy?"
Lâm Thanh Nghiên nhớ rất rõ ràng, lúc trước trên tay sạch sẽ trắng trẻo của thiếu nữ chẳng có gì, không giống tay đầy vết chai do đúc kiếm của nàng, Lâm Thanh Nghiên còn âm thầm hâm mộ một phen.
An Cửu rũ mắt, như không có việc gì cười nói: "Ta cũng không biết, chắc là bị sâu trong rừng cắn, mấy ngày sau sẽ hết thôi."
Nghe nàng nói như vậy, Lâm Thanh Nghiên cũng không để ở trong lòng.
Ba người ăn uống no nê, Hạ Tử Kình chôn Du Thiên Hạc xong, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Mắt thấy Hạ Tử Kình liền đi như vậy, An Cửu nhìn nhà gỗ nhỏ, giống như vô tình nói: "Hạ đại ca, đồ trong phòng ông ta dọn chưa?"
Hạ Tử Kình gật gật đầu: "Trong phòng có đồ gì, ta đã chôn hết rồi."
Kiếm Thần để lại truyền thừa cho huynh huynh cũng chôn?
An Cửu không tin, trong sách viết truyền thừa của Kiếm Thần đặt ở nơi bí mật trong nhà gỗ, Hạ Tử Kình hẳn là không tìm thấy.
Nghĩ như vậy, An Cửu liền vào phòng, nói: "Ta vào xem có sót thứ gì không."
An Cửu đã sớm biết truyền thừa kia giấu ở đâu, sau khi vào nhà liếc mắt một cái liền trông thấy một bức tranh treo ở trên tường.
Bức tranh đó đã cũ nát, giấy vẽ vốn trắng đã bị năm tháng ăn mòn biến thành màu vàng nhạt, bên trên vẽ kiếm khách đầu đội nón cói tay cầm trường kiếm, vết mực đã loang lổ theo năm tháng, thân ảnh của kiếm khách trở nên mơ hồ không rõ.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều ở ngoài, An Cửu trực tiếp đi đến trước bức tranh, giơ tay bóc, phía sau bức tranh cuộn tròn hiện ra một cái lỗ trên tường.
"Hạ đại ca, Lâm Thanh Nghiên, hai người mau đến xem!" An Cửu ra vẻ kinh hỉ hô.
Nửa khắc sau, Hạ Tử Kình khép lại sách trong tay, khẳng định: "Đây là một quyển kiếm phổ, ghi chép những tuyệt học cả đời của Du Thiên Hạc."
Vẻ mặt Lâm Thanh Nghiên không giấu được vui mừng: "Đây nhất định là tiền bối để lại cho huynh!"
Hạ Tử Kình lắc đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Không, đây là An Cửu phát hiện, hẳn là của cô ấy."
Ngay từ đầu bọn họ đều gọi An Cửu là An tiểu thư, không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều dần dần gọi thẳng tên.
Lâm Thanh Nghiên ngẩn người, theo bản năng nói: "Chỉ là An Cửu không biết võ công......"
Hạ Tử Kình kiên định: "Mặc kệ cô ấy có biết hay không, đều là cô ấy tìm được, ta vốn không phát hiện ra."