Giây tiếp theo, thân ảnh Hoa Huyền bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Hắn khinh công tuyệt diệu, cơ hồ hóa thành dư ảnh, đánh tới hai cha con Dược Vương Cốc đứng ở cửa đại điện.
Hai người kia, vẫn là phụ thân và huynh trưởng trên danh nghĩa của hắn.
Tốc độ của Hoa Huyền không hề chậm, đuôi mắt hẹp dài cong lên, đáy mắt thoáng hiện một tia hưng phấn khát máu.
Như vậy mới thú vị chứ.
"Bùi Tịch, cẩn thận!"
"Bùi huynh, ta tới giúp huynh!"
Cùng thời khắc đó, trong điện truyền đến hai tiếng hô, cùng với một thân ảnh nhảy lên, cũng nhanh chóng nhào tới cửa điện.
Người lao tới đúng là Hạ Tử Kình!
Hai người vốn cũng trúng độc, nhưng Lâm Thanh Nghiên có thuốc giải độc trước đây Bùi Tịch đưa nàng, giải được vạn độc, cực kỳ trân quý, trên người nàng cũng chỉ có một viên. Lâm Thanh Nghiên đưa Hạ Tử Kình uống, vốn tính giả vờ trúng độc, tìm cơ hội đánh úp.
Hiện giờ thấy tình cảnh như vậy, Hạ Tử Kình sao còn có thể ngồi được, lập tức nhảy tới, chuẩn bị giải cứu Bùi Tịch.
"Haiz......" Lại là một tiếng thở dài, chậm rãi vang lên bên tai mọi người.
Ánh mắt An Cửu lại lần nữa bị hấp dẫn.
Thở dài nặng nề như vậy, như là trên người đang gánh sức nặng, chỉ có một người phát ra.
Ông lão vừa thừa nhận mình là Dược Vương Bùi Chu thì lại rũ đầu xuống, từ bóng dáng ông ta, phảng phất mười phần thất vọng.
Nhưng giờ khắc này, bỗng nhiên trên người ông ta toát ra một tầng sương mù mịt.
Tương tự mọi người đổ mồ hôi sau khi vận động kịch liệt, sương mù vừa tràn ra, liền dung hoà vào không khí xung quanh, tiêu tán vô hình —— không, cũng không phải vô hình.
An Cửu ngửi thấy một mùi hương, như mùi khi hoa nở, vô cùng dễ ngửi, rồi lại nhạt dần, như ảo giác.
Người bình thường ngửi thấy mùi hương gần như ảo giác này, phản ứng theo bản năng chính là hít sâu một hơi.
Đây là bản năng của cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Cửu cũng làm như vậy, sau đó trước mắt nàng trời đất quay cuồng, chờ khi nàng tỉnh táo lại, người đã ngã xuống mặt đất, trừ tròng mắt có thể di chuyển, toàn thân một sợi tóc cũng không thể động đậy.
Nhìn từ khoé mắt nàng, A Thất bên cạnh cũng ngã.
Ngay sau đó lỗ tai nghe thấy hai tiếng vật nặng rơi xuống đất, truyền đến cách không xa, không cần nghĩ, là hai người nhào tới.
Vị trí An Cửu ngã xuống vô cùng khéo, đúng lúc mặt hướng đại điện. Mặc dù tầm nhìn có hạn, cũng có thể nhìn thấy Hạ Tử Kình và Hoa Huyền giống sủi cảo, thân ảnh nện thật mạnh trên mặt đất.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, nhìn thấy xe lăn của Bùi Tịch đang lăn về hướng nàng, nhưng di chuyển một chút, liền dừng lại.
Hắn ngồi, nàng không nhìn tới được, không biết hắn có trúng độc hay không, nhưng từ động tác trong tiềm thức, hắn hẳn là không sao.
Ngay sau đó, Bùi Chu từ khi đến đây, mới chỉ nói hai câu, lại chậm rãi mở miệng.
"Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Bọn họ giấu ngươi đi, ta không tìm thấy ngươi. Nhưng không sao, ta sẽ chờ, không tận mắt thấy ngươi chết, ta sẽ không tin."
"Cũng may, ta chờ được rồi."
Ngữ điệu thở dài vang lên, nhưng không có nửa phần vui sướng, chỉ có đau thương vô tận.
"Ta là tới tìm ngươi, Hoa Mị. Ngươi còn nhớ A Nhan không?"
Tiếng bước chân từng chút đi đến, lại dừng lại một chỗ.
"Ta nghĩ rất nhiều cách, nghĩ phải g.i.ế.c ngươi thế nào. Ta dùng độc không bằng ngươi, sau đó ta lại nghĩ, ta tự luyện mình thành dược nhân*, từ đó bách độc bất xâm, bách bệnh không chết, bản thân ta là một loại độc."
* Dược nhân: người thử thuốc
"Yên tâm, ngươi không thể c.h.ế.t nhanh như vậy, năm đó những chuyện A Nhan gặp phải, ngươi còn chưa trả đâu, ta sao lại để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy chứ?"
Tiếng bước chân lại vang lên, cùng với tiếng kéo lê.
Bùi Chu kéo ra một thứ, ông ta đi tới cửa, đột nhiên ngừng lại, như là đang giải thích: "Độc này sau nửa canh giờ nữa có thể tự giải, Bùi Chu đã chết, sẽ không tham dự tranh chấp của chư vị, chư vị tự nhiên."
Dứt lời, ông ta liền kéo vật nặng kia, chậm rãi đi xa.