Từ đầu đến cuối, ông ta không nói một lời với con trai mình. Bất luận là Bùi Tịch, hay là Hoa Huyền.
Giống như ông ta nói, ông ta tới đây, chỉ để tìm một người, hiện giờ tìm được rồi, liền rời đi.
An Cửu nói không ra, chỉ có thể giao lưu với hệ thống ở trong đầu.
"Cha Bùi Tịch không giống người bình thường, canh giữ ở Ma giáo mười năm, chỉ chờ Hoa Mị xuất hiện? Cũng quá là kiên trì đó."
【 Ông ta đã là cái xác không hồn. 】
An Cửu cũng thở dài một hơi; "Có lẽ hiện tại, thứ chống đỡ ông ta sống sót, chỉ có báo thù Hoa Mị."
Cho nên trong nguyên tác, Hoa Mị không xuất hiện, Bùi Chu cũng chưa từng xuất hiện.
Nghĩ đến đây, An Cửu giật mình: "Vì sao lần này Hoa Mị xuất hiện?"
Hệ thống: 【 Có lẽ bởi vì bản bí tịch thần công kia. 】
An Cửu thoáng chốc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: "Cho nên chuyện này, kỳ thật có liên quan đến ta."
Nếu không phải nàng thay đổi khi ở sơn trang Kim Xà, Hoa Mị sẽ không khôi phục, Bùi Chu có lẽ đến khi chết, cũng không thể báo thù.
Trong lúc nhất thời, tâm tình An Cửu vô cùng phức tạp.
Cho tới nay, nàng đều khống chế bản thân, không bỏ quá nhiều tình cảm với thế giới này.
Nàng sẽ không cố đi kết giao bằng hữu, cũng không muốn để lại ràng buộc, cho dù với mấy người Kim Yến Uyển, Minh Dập từng có giao thoa không nhỏ, thậm chí coi như bằng hữu, An Cửu vẫn không để ở trong lòng.
Đối với nàng, đây là thế giới tiểu thuyết, chỉ là một quyển sách mà thôi.
Người trong sách dù chân thật, nhưng cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.
Hoặc nếu nhiệm vụ cuối cùng thất bại, nàng không trở về được, khi đó kết cục của nàng chỉ sợ cũng sẽ không tốt.
Cho nên, An Cửu trước sau lấy tâm thái của người đứng xem đối đãi với nơi này. Tuy rằng nàng cũng sẽ thay đổi một chút cốt truyện trong khả năng cho phép, nhưng chỉ là tùy tay mà làm thôi.
Nàng cũng không cảm thấy mình cao thượng, hoặc là thiện lương, hay làm được bao nhiêu chuyện tốt.
Thay đổi cốt truyện, hoặc là vận mệnh một số người, hiện tại không liên quan đến nàng, về sau cũng không liên quan, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà tự cho mình rất cao, đắc ý tự cho là chúa cứu thế.
Nhưng vào lúc này, nội tâm An Cửu lại sinh ra đồng cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Cửu lần đầu tiên cảm thấy, một số việc mình làm ở thế giới này, có lẽ vẫn có chút ý nghĩa.
An Cửu vốn nghĩ rằng bản thân phải nằm trên mặt đất một tiếng, không ngờ Bùi Chu vừa đi không bao lâu, xe lăn cuối tầm mắt liền lăn tới.
Lăn đến trước mặt nàng, giọng Bùi Tịch nhàn nhạt vang lên: "Còn tỉnh không?"
An Cửu không mở được miệng, đành phải dùng sức nháy mắt.
Một màn này dừng trong mắt Bùi Tịch, chỉ thấy lông mi mảnh dài của thiếu nữ chớp nhanh, như là cánh bướm bay tán loạn.
Nửa khuôn mặt nàng dựa trên mặt đất, trên má trắng nõn non mềm dính một ít bụi đất. Đại khái là muốn nhìn hắn, mí mắt liền hướng lên trên.
Hắn vốn có thể mặc kệ nàng, chỉ là nghĩ đến sự yếu đuối của thiếu nữ. Nếu mặc kệ nàng, để nàng nằm ở chỗ này nửa canh giờ, chờ nàng khoẻ lại không chừng lại muốn phát giận.
"Biết rồi."
Công tử bạch y đáp lại, cúi người, tay bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức đỡ thiếu nữ đang quỳ rạp trên mặt đất lên.
An Cửu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó thân thể liền dừng trong một cái ôm rộng rãi, hơi thở tràn ngập mùi thuốc đắng quen thuộc, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.
Nàng đang ngồi trên đùi Bùi Tịch, được hắn ôm eo, đầu vô lực dựa vào vai hắn, trước mắt còn là một sườn mặt ôn nhuận.
Bùi Tịch hơi cúi đầu, nghiêng mặt nhìn nàng.
Hai người chưa bao giờ dựa gần đến thế, trừ cái đêm hỗn loạn ở chùa Vô Âm.
Bỗng nhiên, tầm mắt công tử bạch y dừng ở một chỗ.
Vành tai thiếu nữ giấu trong tóc đen, trắng không tì vết giống bạch ngọc, hắn đang nhìn chăm chú, từng chút từng chút nhiễm một tầng hồng nhạt.
Hàng mi hắn nhíu lại, một tia nghi hoặc hiện lên trong lòng.
Mặt nàng hồng cái gì?
Đối với chuyện này Bùi Tịch không suy nghĩ sâu xa, bởi vì hắn đã nhìn thấy thiếu nữ trừng mắt.
Biểu tình nàng từ trước đến nay phong phú, có ý tứ gì đều sẽ biểu hiện ở trên mặt, hoặc là cặp mắt đen linh động kia.
Bùi Tịch liền có thể thuận lợi lý giải ý tứ của nàng qua ánh mắt.
Nàng nhìn xuống dưới, Bùi Tịch lập tức hiểu, nàng là bảo hắn lau bụi trên mặt cho nàng.