Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 75



An Cửu gật đầu: "Ừm, chúc huynh thành công."

 

Dừng một chút, nàng lại quay đầu nhìn Bùi Tịch: "Bùi Tịch, hôm nay huynh muốn làm gì?"

 

Công tử bạch y mặt mày như họa, hắn nâng mí mắt, đuôi mắt hơi cong, "Tại hạ chuẩn bị đến y quán trong thành chữa bệnh từ thiện, An tiểu thư thì sao?"

 

Đại tiểu thư tỏ vẻ bản thân ăn không ngồi rồi, muốn đi cùng bọn họ.

 

Lâm Thanh Nghiên vừa nghe, lập tức uyển chuyển từ chối: "An tiểu thư, tên cướp kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cô là một người bình thường, suy nghĩ vì an toàn, vẫn là ở lại khách điếm cho thỏa đáng."

 

Hạ Tử Kình cũng liên tục gật đầu theo: "Không sai! Nếu không cô cùng Bùi huynh đến y quán đi! Y quán an toàn!"

 

Bùi Tịch: "......"

 

Hai người rốt cuộc có từng suy xét cảm nghĩ của hắn không?

 

Bùi Tịch gấp quạt xếp xoạt một tiếng, nhưng khi hai mắt sáng ngời của thiếu nữ nhìn qua, vẫn lộ ra một nụ cười ôn nhuận: "Nếu An tiểu thư nguyện ý."

 

An Cửu đương nhiên nguyện ý! Ai muốn ở khách điếm đến mọc nấm chứ?

 

Vì thế hành trình một ngày liền vui sướng quyết định như vậy, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đi làm nhiệm vụ tróc nã hung thủ, Bùi Tịch và An Cửu còn có A Thất cùng đi y quán.

 

Y quán Bùi Tịch muốn đi cách khách điếm không xa, ba người liền đi bộ, vốn dĩ mất nửa khắc là có thể đến, kết quả vì dẫn theo An đại tiểu thư, thời gian kéo dài hơn.

 

"Ta muốn mua cái kia!"

 

"Còn có cái này, Bùi Tịch huynh xếp hàng cho ta! Ta đi mua thứ khác trước!"

 

"A Thất cầm đồ cho ta, tự giác chút được không!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một đôi chủ tớ bị đại tiểu thư sai vòng vòng, nàng lúc muốn mua bánh gạo nếp, lúc muốn mua đồ chơi làm bằng đường, lúc lại nhìn một loạt trang sức.

 

Bùi Tịch bị bắt xếp hàng trước một cửa hàng, A Thất bị lôi đi xách đồ cho An Cửu. Nhưng Bùi Tịch lại đứng đợi trước cửa hàng son phấn, phía trước phía sau đều là nữ tử, thấy một mình Bùi Tịch ngồi trên xe lăn lẻ loi giữ chỗ, một đám cô nương thiếu phụ không nhịn được nhìn trộm qua.

 

Công tử bạch y tuy đi đứng không tốt, tướng mạo lại vô cùng xuất chúng.

 

Một bộ bạch y tao nhã như tuyết, khuôn mặt thanh tú, mặt mày ôn nhã, vừa thấy liền biết là công tử xuất thân danh môn quý phái.

 

Người võ lâm ở thành Bình Lan nhiều, bầu không khí cởi mở hơn những nơi khác.

 

Rất nhanh liền có nữ tử cười duyên tới nói chuyện với Bùi Tịch: "Công tử, là tới mua phấn cho phu nhân sao?"

 

Bùi Tịch không dấu vết nhíu mày, khóe môi trước sau như mang theo cười nhạt: "Không phải."

 

"Vậy là mua cho tỷ muội trong nhà?" Nữ tử chủ động đến gần, quần áo nàng ta đẹp đẽ quý giá, trên mặt trang điểm tinh tế, một thân làn gió thơm đập vào mặt, "Công tử lớn lên tuấn tú như thế, không biết nhà ở đâu, người nơi nào? Có hôn phối chưa?"

 

Nữ nhân này chính là con gái một hộ nhà giàu ở thành Bình Lan, trong thành cũng có tiếng gần xa, mấy năm trước từng gả cho người khác một lần, sau khi kết hôn, lại không hợp với chồng, hai người ba ngày một tá hai ngày một nháo, không có cách nào đành phải hòa li.

 

Sau khi hòa li nữ tử bị đưa về nhà mẹ đẻ, sau này này liền hoàn toàn tự do, ở biệt viện nuôi vài tiểu lang quân tuấn tú, trải qua những ngày tự tại sung sướng.

 

Cha mẹ nàng sủng nữ nhi, từ trước đến nay tuỳ nàng, huống hồ nàng là nữ tử chú trọng ngươi tình ta nguyện, cũng không nháo ra chuyện gì lớn.

 

Hôm nay xem ra, nàng hiển nhiên là nhìn trúng vị lang quân ngồi xe lăn này.

 

Nhưng nữ tử còn chưa đến trước mặt công tử bạch y, đột nhiên một thiếu nữ áo đỏ vụt ra ngăn phía trước Bùi Tịch, một đôi mắt to tươi đẹp tròn xoe, mày liễu dựng ngược, tức muốn hộc m.á.u trừng nữ tử, khẽ nói: "Làm gì thế! Đây là chỗ của ta!"

 

Bước chân nữ tử dừng lại, sóng mắt lưu chuyển, đánh giá hai người một lát, vẻ mặt toát ra đã hiểu.

 

Nàng ta che miệng cười nói: "Được rồi được rồi, là tỷ tỷ mạo phạm. Nếu là đồ của muội muội, tỷ tỷ sẽ không đoạt."

 

Nữ tử thức thời rời đi, An Cửu lúc này mới thở phì phì xoay người, đối diện với tròng mắt đen nhánh như mực của nam nhân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com