Chỉ tưởng tượng như vậy, một cỗ lửa giận liền đột nhiên nảy lên trong lòng, sự bình tĩnh chợt bị đánh vỡ.
Tiếng trang giấy xé rách bỗng nhiên vang lên, kéo những suy nghĩ hỗn loạn về.
Bùi Tịch cụp mắt, vừa chạm vào dấu môi đỏ trên giấy, nháy mắt lại dời đi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hắn thở hổn hển mấy hơi, cầm ly trà uống một ngụm, đưa đến miệng mới phát hiện nước trà sớm đã lạnh ngắt, nhưng hắn lại không để ý, một hơi uống hết nửa ly, trà lạnh vào bụng, mới cảm giác sự tức giận cuồn cuộn trong n.g.ự.c thoáng bình ổn.
Giấy viết thư bị hắn niết rách, Bùi Tịch tùy tay ném lên bàn, đã không còn tiếp tục cùng nàng "Trò chơi" tâm tình nữa.
Hắn lạnh nhạt quăng cú mèo ra ngoài, đóng cửa sổ, tắt nến, lên giường ngủ.
Nhưng năm trên giường hồi lâu, thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện ra dấu môi đỏ nhạt kia, sau đó là thiếu nữ ban ngày tiến đến trước mặt hắn, cảnh tượng cánh môi đỏ lúc đóng lúc mở khi nói chuyện.
Thật vất vả có chút buồn ngủ, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, là con cú truyền tin kia.
Nó lại tới, không biết sẽ đưa tới những lời to gan nào nữa.
Bùi Tịch không đi mở cửa sổ, chim không được đáp lại, mổ vài cái lên cửa sổ liền không mổ nữa, tiếng vỗ cánh rất nhỏ truyền đến, hẳn là bay đi.
Bùi Tịch nằm trong bóng đêm hồi lâu, cuối cùng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Hắn mơ một giấc mơ.
Hành lang màu son thật dài, hai bên hành lang là hồ sen hoa nở khắp. Gió đưa tới từng đợt mùi sen tươi mát, ánh mặt trời chiếu xuống, chói mắt giống kim sa.
Có một thiếu nữ không thấy rõ diện mạo ngồi trên đùi hắn, một tay hắn vòng qua eo nàng.
Xúc cảm trong mơ giống như thật, hắn có thể cảm nhận được sự mảnh mai đó, tựa hồ nắm tay là có thể bóp chặt.
Thiếu nữ ngẩng mặt, trên khuôn mặt như bao phủ một lớp sương, cho dù hắn nhìn như thế nào, cũng không nhìn rõ được.
Ngay từ đầu Bùi Tịch rất bình tĩnh, hắn rõ ràng biết đây là mơ.
Trong hiện thực không ai dám ngồi lên đùi hắn như vậy, không ai có thể đến gần hắn. Trên người hắn ẩn giấu vô số loại độc, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép tới gần trong vòng ba bước, đều sẽ c.h.ế.t lặng yên không một tiếng động, cũng sẽ không ai phát hiện ra nửa điểm tung tích.
Hắn thậm chí tự hỏi, mình vì sao lại mơ như vậy?
Nhưng rất nhanh, lớp sương trên mặt thiếu nữ tan đi một chút, lộ ra chiếc cằm tinh xảo, cùng với cánh môi đỏ kiều diễm như hoa. Trên môi thoa một lớp son đỏ nhạt, một mùi hương ngọt thanh đánh úp tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi môi kia kề sát vào hắn, Bùi Tịch không thể khống chế thân thể trong mơ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ càng ngày càng tới gần, cuối cùng chóp mũi hai người chạm nhau.
Thiếu nữ thở ra một hơi yếu ớt: "Bùi Tịch, huynh có muốn nếm thử vị son không?"
Mùi hương cùng với hơi nóng, lướt qua môi, khiến tim đập nhanh khó tả.
Bùi Tịch nghĩ, đã đến lúc tỉnh dậy.
Nhưng hắn không tỉnh, tiếp tục mơ.
Trong mơ ngón tay hắn dùng sức, kéo thiếu nữ càng sâu vào trong lòng ngực, thiếu nữ kia liền kinh hô một tiếng nho nhỏ, hai tay nhỏ chống trước n.g.ự.c hắn.
Vừa động, môi hai người bỗng nhiên dán vào nhau.
Đúng như hắn tưởng tượng, môi thiếu nữ mềm mại, thơm ngọt, giống như một đóa hoa yếu ớt, vị nhuỵ hoa ngọt ngào.
Hắn mở miệng ngậm lấy đóa hoa kia, nhẹ nhàng cắn một cái, thiếu nữ liền run rẩy, giống chim tước chưa trưởng thành.
Nàng nhỏ xinh như vậy, mềm mại như vậy, ngồi ở trong lòng n.g.ự.c hắn, bị hắn bóp eo, ngoan ngoãn hé môi, mặc hắn thâm nhập, tham lam nuốt lấy hơi thở của nàng, hấp thụ những mật hoa thơm ngọt, không một chút phản kháng.
"Bùi Tịch......" Trong lúc trằn trọc, hai làn môi tách ra một khe hở.
Nàng nỉ non gọi tên hắn, khóe miệng đắc ý nhếch lên, dịu dàng nói nhỏ: "Son của ta, ngon không?"
Trong mơ Bùi Tịch không nói một lời, lại hung tợn cúi đầu xuống lần nữa, cắn môi mềm sưng đỏ kia, hung mãnh cơ hồ nuốt thứ mềm mại kia vào bụng.
Giống như con hổ xé bỏ ngụy trang nhào vào bụi hoa, cuối cùng không che giấu được ác ý trong xương.
Cảnh trong mơ đen tối m.ô.n.g lung, một suy nghĩ mơ hồ chạy qua đầu.
Hoá ra, thật sự có thể nếm ra mùi vị của son.
Trời còn chưa sáng, Bùi Tịch liền tự tỉnh dậy, hắn im lặng ngồi ở mép giường hồi lâu, sau đó đi mở cửa sổ.
Cú mèo uỷ khuất đậu ngoài cửa một đêm kêu nhỏ hai tiếng, trên lông chim đều đọng lại chút sương, làm ướt đầu cánh
Bùi Tịch lặng im một lát, duỗi tay lấy giấy trong ống trúc ra.
"Phi Y, có phải huynh xấu hổ không? Dù sao ta muốn gả cho huynh, son của ta chỉ cho huynh nếm, người khác ai cũng không cho!"