Tỳ nữ nhất thời câm nín, ta chống người dậy nhìn quanh một vòng, quả nhiên vẫn là trong cung thái hậu, chỉ là không biết từ khi nào đã đến thiên điện.
Tỉnh lại chưa được bao lâu, một cảm giác kỳ lạ ập đến toàn thân, ý thức dần trở nên không còn minh mẫn, cơ thể nặng nề nóng ran, lồng n.g.ự.c như bị móng mèo cào cấu.
"Điện hạ, nô tì đã thu dọn xong đồ đạc, cũng đã sắp xếp ổn thỏa thị vệ và người hầu, người đi theo nô tì, chúng ta trốn khỏi cung, mới có thể bảo toàn tính mạng!"
Trốn khỏi cung?! Vậy Tiết Chuẩn chẳng phải sẽ lột da ta sao?!
"Nhưng mà... vì sao ta phải trốn?"
"Điện hạ!" vẻ mặt tỳ nữ bối rối, nói đầy ẩn ý "Bộ… bộ dạng người thế này, nhị điện hạ nhất định sẽ g.i.ế.c người đó!"
Ta sững người, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, giữa sự nóng rát khó chịu, hơi thở gấp gáp, ta khó khăn quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông cởi trần nằm trên giường của ta.
Khốn kiếp, cái giường này có ma thuật sao?!
Một ngày mọc ra một người đàn ông mới?! Bán buôn à?!
"Điện hạ, người đừng do dự nữa, không đi là không kịp đâu." Tỳ nữ vẫn đang giục, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Nhị điện hạ, điện hạ của chúng ta vừa mới ngủ thiếp đi..."
Mẹ kiếp, Tiết Chuẩn! Ta muốn đứng dậy, không ngờ chân trượt, suýt ngã xuống đất, tỳ nữ đỡ ta đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, quả nhiên có một người giống thị vệ đang đợi bên ngoài.
Một bên là phản diện lòng dạ độc ác, não bộ không bình thường, một bên là người lạ không biết tình hình.
Cứu mạng!
Tỳ nữ đẩy nửa người ta, đồng thời giục thị vệ giúp một tay, ta vừa nhấc chân, lọ hoa bên cạnh "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
"Tiếng gì vậy?"
"Nhị điện hạ..."
"Cút ra!"
Giọng Tiết Chuẩn lập tức trở nên rõ ràng, mang theo sự hung ác bạo ngược, "Mẫu hậu!"
Chưa kịp để ta đáp lại, "ầm" một tiếng, cánh cửa ngay lập tức bị đá văng.
Khuôn mặt u ám, đầy sát khí của Tiết Chuẩn, xuất hiện trước mắt ta.
... Ôi thôi.
Ta đạp văng nữ tử kia, loạng choạng lao vào vòng tay Tiết Chuẩn, người đang tỏa ra uy áp bất thường.
Ta cũng không thèm bận tâm nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao ở đây vốn dĩ toàn là người của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiết Chuẩn cứu mạng! Bọn họ muốn bắt cóc ta!" Ta cố sức rúc vào lòng hắn, bắt đầu tố cáo.
Hai người kia đã sớm bị thị vệ xông vào khống chế, giờ phút này thấy ta như vậy liền đoán ra ta vừa nãy cố ý gây ra tiếng động, dẫn người vào.
Nữ tử kia vội vàng biện minh, "Nhị điện hạ, nô tỳ oan uổng! Là thái hậu giấu nam nhân sợ bị phát hiện mới sai nô tỳ..."
Thiên Thanh
"Tháo khớp hàm của nàng ta." Ánh mắt Tiết Chuẩn chợt đanh lại, thị vệ lập tức ra tay, nữ tử kia không nói được một câu hoàn chỉnh nữa.
"Đừng nhìn." Nữ tử kia không đáng tin, ta hơi rụt rè, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, không dám nhìn lung tung nữa.
Ta cảm giác ánh mắt Tiết Chuẩn chuyển sang chiếc giường hoang đường, tay hắn gần như lập tức siết chặt thêm vài phần.
Chết tiệt!
Ta hoảng sợ lắc đầu, ngón tay nắm chặt vải áo thắt lưng của hắn.
Hắn thật sự quá trắng, trắng bệch như bị bệnh, thế nên lúc này, ta nhìn thấy rõ khóe mắt hắn đỏ hoe.
Tiết Chuẩn nổi giận rồi.
"Thật sự không phải! Ta không biết, ta chỉ ngủ thiếp đi..."
Thái hậu tư thông, đây là tội lớn! Ta sợ muốn chết, càng nói càng ấm ức, giọng càng nghẹn ngào.
Tiết Chuẩn cụp mắt, ánh mắt u tối khó dò, chỉ sai người kéo cả nữ tử kia cùng nam nhân chưa tỉnh trên giường xuống.
Sau khi thuộc hạ đáp lời, hắn thờ ơ vươn tay, tỉ mỉ lau đi nước mắt trên mặt ta, không nói một lời. Trong sách không viết, nhưng lúc này ánh mắt Tiết Chuẩn nhìn ta, vị mẫu hậu trên danh nghĩa này pha lẫn một loại cảm xúc khó định nghĩa.
Ta chỉ cảm thấy hắn đang ở bờ vực của cơn thịnh nộ, nhưng lạ lùng là lại kiềm chế được bản thân không phát điên.
"Được rồi," Tiết Chuẩn hơi nới lỏng sự kìm kẹp với ta, khàn giọng nói, "Ta nhìn ra được, đây là cái bẫy." Đúng vậy, sao hắn lại không nhìn ra được chứ.
Những kẻ kia tưởng mình có thể lợi dụng sự quan tâm lo lắng của hắn mà làm loạn, nhưng thật sự đã đánh giá thấp hắn.
Một người sống sót từ trong biển m.á.u như vậy, trong lòng không thể chỉ có tình riêng.
Vừa nãy còn chưa cảm thấy gì nhiều, lúc này ta bỏ gánh lo xuống, liền cảm thấy da thịt như bị đổ dầu nóng vào, bỏng rát, ta bất giác vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngay khoảnh khắc chạm vào cơ thể hắn, như được hơi lạnh trên cơ thể hắn xoa dịu, ý thức của ta thậm chí minh mẫn trở lại.
Trong mơ hồ, ta thấy mắt Tiết Chuẩn đỏ hoe, hơi thở hình như hơi loạn, giọng hắn khàn khàn như muốn câu hồn: "Trúng thuốc?"
Ta không tiếp lời được, chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy, sự tiếp xúc da thịt như hóa giải thuốc độc, ngón tay ta không kiểm soát được mà trượt xuống, luồn vào vai hắn, khẽ nhấc lên, chiếc áo choàng của hắn liền trượt xuống một nửa.
Không để ta tiếp tục làm càn, Tiết Chuẩn quấn ta vào chiếc áo choàng, như một cuộn sushi dài, bế ta ra ngoài.
Không biết đã đi bao lâu, ta cảm thấy mình như được nhẹ nhàng đặt xuống, ta vùng vẫy mở mắt, là tẩm điện mà ta vẫn thường ở.
Tiết Chuẩn định đi, bị ta vòng tay ôm lấy cổ.